Cuộc đời vỏn vẹn có thế thôi, tại sao phải sợ hãi?
2014-10-08 01:31
Tác giả:
Đã rất lâu rồi, chẳng có một ngày trọn vẹn để đi trên góc phố từng qua. Thời gian chẳng thể níu giữ lại, tôi chỉ còn cách là bước theo thôi. Thèm lắm những buổi chiều lạnh, đi bộ dọc quanh khu hồ, cũng chỉ để thấy mình không cô đơn. Ấy thế mà trước đây, tôi cho rằng sao tháng 10 vô tâm quá, đưa những cơn gió lạnh, khiến tôi phải trốn mình những chiếc áo khoác thật to. Giờ đây tôi lại đang háo hức chờ tháng 10, chờ những cơn gió lạnh, phả vào mặt để tôi tỉnh lại sau cơn say. Và cũng thèm lắm những ngày lạnh bật quạt đắp chăn và chìm mình trong những bản nhạc, hát nghêu ngao như một đứa trẻ , khúc khích cười một mình và tự nghĩ: “Có khi người xung quanh đang tưởng mình bị hâm”.
Dạo này thành phố hay mưa, có lẽ vì thế lòng người cũng khóc theo hay sao, mà lòng thấy nặng trĩu quá. Bàn tay chẳng muốn làm gì? Còn đôi chân chẳng muốn bước đi. Tôi bật cười với chính suy nghĩ của mình: "Phải chăng là dấu hiệu của tuổi già?". Nhiều khi tôi hoang mang với cuộc sống này, có lẽ niềm tin trong tôi rơi mất rồi. Phải tự mình nhặt nhạnh cho những khoảng lặng riêng, để rồi tự mình thu bọc trong những mớ nỗi buồn không tên.

Đôi lúc bật khóc, muốn ném tất cả mọi kỷ niệm ra phía xa. Cuộc đời này là muôn vàn mảnh vá, dẫu thế tôi vẫn không thể chờ được nữa. Tôi ghét những nỗi bất an trong lòng và cả sự bất lực với mọi thứ xung quanh. Và ghét cả sự hờ hững của cuộc đời này. Cũng giống như một mối tình cảm không rõ ràng vậy, Nhiều khi nồng cháy đến bất ngờ, đôi khi lại dửng dưng như người lạ. Rồi tự mình hy vọng những cảm xúc xa vời và tự thất vọng.
Giờ tôi muốn đi đâu đó thật xa, bước trên dòng người người đông đúc, cùng hòa mình vào với mọi thứ trên trần gian. Nhưng lại không đủ dũng khí để đi đâu đó, lại tự cho phép mình mơ những giấc mơ trong tưởng tượng của bản thân. Nhưng giờ phải dừng giấc mơ ấy lại thôi. Được sống trên những thiên đường của giấc mơ chính là hạnh phúc, nhưng khi tỉnh dậy thì hiện thực còn đau lòng hơn. Vì thế hãy dừng lại ở đây thôi, sống với những gì ở hiện tại và chấp nhận mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Trời Hà Nội hôm nay đã vào thu, cái se se lạnh của đất trời, khiến con người ta có cái gì đó muốn thả trôi. Lúc này đây, lại thèm một cốc cà phê để ấm lòng để xua đi cơn gió lạnh, thèm có một bàn tay nắm lấy đi khắp con đường đầy lá vàng rơi. Tôi muốn mình thay đổi, không chìm trong những nỗi buồn không tên nữa. Tôi muốn thả mình vào với những nỗi nhớ của mùa thu, để hét lên rằng: “Tôi vui! Tôi hạnh phúc!”
Tôi bắt đầu mong chờ sự thay đổi ở chính mình, để trở thành một cô gái vui vẻ như ngày nào. Để cho mọi người thấy tôi là một cô gái siêu lạc quan. Tôi thấy lòng mình đang cháy dần lên, những ý tưởng và kế hoạch đã bắt đầu hiện lên. Cuộc đời vẻn vẹn chỉ có thế thôi, tại sao phải sợ hãi chứ?
- Vân Anh Họ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.



