Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cùng em đi đến cuối con đường (P1)

2017-09-16 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Anh luồn tay vào sau gáy, một tay ôm chặt lấy eo nó mà phủ môi mình lên cánh hồng đào nhỏ nhắn, ngoài trời mưa lạnh nhưng lòng nó lại đang cảm thấy ấm áp vô cùng. Nó nhất thời đỏ mặt, cúi đầu xuống đất không thốt lên được lời nào, nhìn cái bộ dạng cừu non tội nghiệp này của nó làm anh thích thú hơn bao giờ hết.

***
Cùng em đi đến cuối con đường
 

Cơn mưa phùn mùa đông vẫn chưa dừng hẳn, gió vẫn heo hút thổi mạnh từng cơn. Gần 5h sáng, bầu trời còn âm u lạnh lẽo làm con người ta không muốn hé đầu ra khỏi tấm chăn dày. Tiếng chuông báo thức của điện thoại phá tan sự yên tĩnh của đêm dài. Nhật Lệ nhẹ nhàng lật chăn ra, vén lại cho tôi nằm bên cạnh, khoác thêm chiếc áo mỏng bước ra ngoài. Nó rón rén từng hành động để không phát ra một âm thanh nào, nhưng có điều nó không biết, ngay từ lúc tiếng chuông kêu lên tôi đã tỉnh lại, và nói đúng hơn thì hôm nay tôi ngủ không ngon giấc bởi vì tôi biết nó cũng vậy, nó háo hức mong ngóng trời mau sáng để đi gặp người nó thương. Từ trong chăn, tôi vọng ra tiếng nói nho nhỏ.

- Ngoài trời lạnh lắm, vả lại còn tối sầm thế này, mày ở nhà đi!

- Không được, tao chờ cả hai tháng nay rồi.

- Tao biết, nhưng mày đâu cần đi, lát nữa người ta sẽ đến mà. Hai tháng không gặp, anh ta đã có người khác rồi cũng nên.

- Mai! Mày im đi!

Nó vốn là đứa dịu dàng ấy vậy mà ngay lúc này lại lớn tiếng quát lên, dù sao thì tôi vẫn luôn độc mồm độc miệng như vậy. Mặc dù nó biết, bao nhiêu năm qua trong tình yêu này, nó vẫn luôn là người im lặng, chịu đựng đối phương. Nhiều lần nó cũng tủi thân, cũng cảm thấy bản thân thật buồn cười, yêu đương gì mà gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, nhớ đến phát điên cũng không dám nhắn tin hay gọi một cú điện thoại. Ốm cũng chỉ có tôi ở bên mà chăm sóc, tôi có bảo gọi điện cho anh thì một mực không cho, chẳng có cái lí do nào cả, chỉ là nó không muốn anh bị làm phiền. Tôi cảm thấy chuyện tình của nó trông thật buồn cười, đã quyết định nhìn về tương lai, về cuộc sống ở hiện tại vậy mà vẫn luôn có một chữ "phiền" làm cái cớ xa nhau, nó luôn tự nhắc nhở bản thân rằng anh còn phải học, phải lo cho tương lai sau này, không thể vì một chút ích kỷ của mình mà lãng quên điều đó. Cũng vì sự nhút nhát, ngốc nghếch này của nó mà tôi trở nên ghét anh Hải hơn bao giờ hết, ngày nào cũng nói xiên nói xỏ nhưng vẫn phải chịu thua cái tính cố chấp cứng đầu của Lệ. Tôi quay lưng về hướng khác, kéo chăn lên trùm kín đầu ngủ tiếp.

- Mày đi đi!

- Mai à, tao biết mày lo cho tao nhưng...

- Thôi được rồi, tao biết mày định nói gì, đi đi.

Lệ mím môi, chớp chớp mắt nhìn vào thân hình tôi đang cuộn tròn trong chăn một lúc. Nó thở dài bỏ tay vào trong túi đi ra ngoài.

Từ phòng trọ đến trạm xe bus không xa là mấy, nhà cũng san sát nhau nên không có cảm giác cô đơn sợ hãi, trên đường vắng tanh không một bóng người, đèn công cộng phát ra ánh sáng màu vàng nóng khiến nó cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp, dáng người mảnh mai lại bước vội hơn. Nó thu người ngồi trong trạm xe bus, mọi khi giờ này ít ra cũng có khoảng ba đến bốn người nhưng hôm nay thì không, có lẽ do trời lạnh quá, một mình nó co ro chờ đợi chuyến xe bus đầu tiên dừng lại. Hai tháng qua ngày nào nó cũng trông ngóng, mong chờ anh đến, bây giờ anh đã sắp xuất hiện trước mặt nó rồi nên dù thời tiết có tồi tệ hơn đi chăng nữa nó vẫn sẽ ngồi đây để đợi anh. Nó lấy trong túi áo ra cái điện thoại đã là 5h12p, nó vừa mở mật khẩu định gọi cho anh nhưng rồi ánh đèn sáng chói tỏa dài làm nó dừng đi ý định ấy. Tiếng bánh xe đang giảm tốc độ mỗi lúc một gần, nó vui mừng đứng dậy ngó ra, phải rồi, là chuyến xe bus đầu tiên. Trên xe vẫn còn mập mờ ánh sáng, người ta đang trong trạng thái ngủ nghỉ nên không khí trong xe yên ắng vô cùng. Bác tài cho xe dừng lại, mới thoáng cái đã đi rồi, nó ngơ ngác trông theo bánh xe đang lăn chuyển rồi lại quay trước quay sau, đôi mắt nó nheo lại, bóng hình quen thuộc sao không thấy. Vậy là hôm nay anh không đến. Nó nắm chặt hai tay lắc lắc, có lẽ lòng nó lo sợ lời nói của tôi là sự thật. Chuông điện thoại reo làm nó giật mình lùi phía sau vài bước, là anh gọi.

- A lô. Sao anh chưa đến?

- Anh xin lỗi, hôm nay anh không đến được, em đừng giận nha!

Tôi biết mà, ra là anh cũng giống như bao người con trai khác, thích chơi đùa với một cô gái ngốc nghếch như nó, có lẽ câu chuyện tình viển vông này đã sắp đi đến hồi kết, duy trì cũng chỉ làm cả hai người thêm mệt mỏi mà thôi. Tôi không hiểu nó và chính nó cũng không hiểu nổi bản thân mình, hay nói đúng hơn nó chẳng thể lí giải được con tim, vốn dĩ nó đã lạnh ngắt, trầy xước bao lâu nay, nhưng sao lần này nó vẫn chưa chịu buông bỏ. Một tình yêu như trong truyện cổ tích, chàng hoàng tử và cô bé lọ lem cũng chỉ là ước vọng, sự thật nó còn cay đắng lắm. Còn nhớ lại ngày ấy, anh và nó đụng vào nhau trên xe buýt, nó đã trót lỡ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, và rồi một ngày không xa là mấy, nó biết được đối phương cũng có tình cảm với mình, tình yêu đến thật là nhanh, thật là mong manh dễ vỡ. Đã biết thế sao còn khờ dại mà đâm đầu vào, sao không chịu đau mà quay đầu lại, mà sống thật với đời người? Với tôi, tình yêu thật sự làm lãng phí thời gian.
 
Cùng em đi đến cuối con đường

Ánh mắt nó thoáng qua một tia buồn bực, cúi đầu xuống im lặng hồi lâu, khóe mắt chợt nhỏ ra vài giọt nước, sống mũi cay xè, tim nhói lên một cảm giác khó chịu...nó đã đặt hi vọng vào ngày hôm nay bấy lâu nay vậy mà ngay lúc này, tất cả đều tan biến, nó bóp chặt mũi che đi cái giọng yếu ớt sụt sùi, gượng cười đáp lại.

- Không sao đâu, dù gì em vẫn đang ở nhà, anh đừng lo!

- Nói dối, đồ ngốc!

Âm thanh bật lên một cách khác lạ, vừa to vừa gần, nó lại nhìn trái nhìn phải, ngó đi ngó lại cũng chẳng thấy anh đâu, có lẽ do nó mong chờ quá nên thành ra ảo giác, rõ ràng là anh nói anh không đến được mà, ngốc thật! Nó thất vọng quay người ra phía sau, con người ấy đã đứng đây tự bao giờ rồi, anh chau mày nhìn nó, sải chân bước đến, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, đôi đồng tử đen tròn nhìn thẳng vào trong đôi mắt thất thần ươn ướt mang dấu hiệu khóc lóc đó. Lòng nó trào dâng một cảm xúc nghẹn ngào, xúc động.

- Anh... anh tới khi nào vậy?

- Chuyến xe bus đầu tiên... đùa em một tí mà đã mít ướt vậy rồi. Lại còn biết nói dối cơ đấy, ngốc quá!

Anh đưa bàn tay còn vương hơi ấm lau đi mấy giọt nước đang đọng trên má, kéo nó sát lại gần rồi ôm thật chặt, xoa xoa mái tóc bù xù còn chưa kịp chải của nó. Giọng anh trầm ngâm nhỏ nhẹ.

- Tính ra đã hai tháng rồi ấy nhỉ, anh chẳng đến thăm em được mà bây giờ gầy thế này!

Lệ cười cười vùi đầu vào lồng ngực ấm nóng, còn nghe được cả nhịp tim đang đập thình thịch của anh, bao lời nói không hay kia đã bay đi đâu biệt, anh vẫn là anh đấy thôi, không có một chút thay đổi nào.

- Em không sao đâu, anh đừng lo!

- Không lo cho em thì lo cho ai, nói cứng nhỉ. Nhớ anh không?

- Có.

- Nhớ nhiều không?

- Nhiều.

Anh cười lên sung sướng. Cũng coi như nỗi nhớ nhung của nó bao lâu nay bây giờ đã được giải tỏa ra hết, không cần nói dài dòng làm gì, chỉ cần anh hiểu, anh biết, anh cảm nhận được là nó vui rồi. Hai tháng qua, nhiều nhất cũng chỉ vài cuộc điện thoại, dăm ba dòng tin nhắn anh gửi đến cho nó...còn nó, nó không dám chủ động vì sợ làm ảnh hưởng đến việc học của anh.

Anh là con một của gia đình, thành tích từ tiểu học đến sinh viên đều đứng nhất, trên vai anh còn có gánh nặng cho tương lai sau này. Quen được anh đã là may mắn đối với nó, được anh yêu lại là một chuyện khác, một duyên phận hiếm hoi, là định mệnh của hai người.

Anh luồn tay vào sau gáy, một tay ôm chặt lấy eo nó mà phủ môi mình lên cánh hồng đào nhỏ nhắn, ngoài trời mưa lạnh nhưng lòng nó lại đang cảm thấy ấm áp vô cùng. Nó nhất thời đỏ mặt, cúi đầu xuống đất không thốt lên được lời nào, nhìn cái bộ dạng cừu non tội nghiệp này của nó làm anh thích thú hơn bao giờ hết. Anh dụi dụi cằm lên tóc nó, hương thơm nhè nhẹ thanh toát đi sâu vào khứu giác, mọi giác quan dường như tê liệt hẳn. Anh ước khoảnh khắc này sẽ mãi dừng lại ở đây, để anh được chôn sâu nơi đáy tim đang đắm chìm trong biển tình lãng mạn.

Cơn gió mùa lại rít lên từng hồi mãnh liệt, lạnh lùng thổi vào trạm xe bus, làm cho thân hình nhỏ dẻ của nórun lên cầm cập.

- Sao em mặc mỏng manh thế?

Anh cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên cho nó, kéo cái khăn lên cao một chút đủ để che đi đôi tai đỏ ửng, bàn tay nhỏ bé của nó đang được bao bọc nâng niu trong đôi tay ấm áp của anh. Nó mỉm cười nhìn anh trong hạnh phúc, một nụ cười đã không còn vướng bận nỗi buồn ban nãy. Người ta vẫn thường nói "xa mặt cách lòng", nhưng với anh và nó, chính sự xa cách ấy lại làm tăng thêm tình cảm, không được nhìn thấy nhau mỗi ngày, không được hàn huyên tâm sự hàng đêm, không được ôm hôn trong mùa đông lạnh giá, quả thực rất rất khó chịu, nhưng có như thế, họ mới nhận ra tình cảm của mình dành cho nửa ấy thật là nhiều, thật là không nỡ rời xa.

Trời mỗi lúc một sáng hơn, đèn trên phố đã tắt dần đi, cơn mưa cũng chẳng buồn kéo dài thêm nữa, trên đường bắt đầu có người qua lại, cái trạm xa bus yên tĩnh này bây giờ cũng đã chật chội như mọi khi. Tiếng rao của mấy cánh hàng rong bán đồ vặt, tiếng xì xào của các cửa hàng trên đường Giảng Võ, đây mới thật là Hà Nội đông đúc, sầm uất, rộn ràng. Anh khoác tay lên vai nó, nó quàng tay qua eo anh như các cặp tình nhân khác, bắt đầu rời trạm xuống phố. Nhìn vào làn hơi trắng tỏa ra cùng với hương thơm ngào ngạt của đồ ăn bên đường, thật là cám dỗ dạ dày người ta, và nó cũng không là ngoại lệ, hơn nữa sáng dậy chưa kịp ăn gì, bây giờ bụng đã kêu gào lên cơn đói, ánh mắt nó hướng thẳng vào đó không rời. Anh cố nhịn cười, kéo nó về phía quán vỉa hè, mua mấy củ khoai lang nướng, thêm cả bánh khúc, xúc xích, v..v. Nó tròn mắt nhìn anh ung dung cho vào miệng mà quên đi sự tồn tại của bản thân mình, lửa giận bùng bùng trong lòng, nó nhanh tay cướp của anh cho vào trong miệng.

- Nóng quá, nhưng mà ngon quá đi!

Đối với thái độ của nó, anh cũng chẳng có phản ứng gì, bởi vì cái tính láu ăn của nó mấy năm qua không hề thay đổi.

- Ăn từ thôi, nghẹn bây giờ. Có cần anh đi mua thêm sữa cho em không.
 
Cùng em đi đến cuối con đường

Đến cửa hàng bán gấu bông, bước chân nóđột nhiên dừng lại, ánh mắt mê mẩn nhìn vào từng con gấu, thật là đáng yêu quá đi, nóquay người nhiệt tình kéo anh đến, chỉ tay vào mấy con gấu qua lớp kính thủy tinh.

- Đẹp nhở?

- Muốn có một con không?

- Có.

- Phạt tội vừa nãy chơi xấu anh.

Anh phồng một bên má, chỉ tay vào, đúng là tên bá đạo mà. Nó bĩu môi nhìn anh, rồi liếc xung quanh khi không có ánh mắt nhìn vào rồi mới liều mạng hôn vào má anh thật nhanh, thật nhẹ.

- Xong nợ nhá!

- Chưa.

Anh khoanh tay trước ngực, nhìn nó lắc đầu. Nó cắn môi đá một cú vào chân anh, giữa chốn đông người thế này, lại còn là lúc thanh thiên bạch nhật, làm như thế đối với một người nhát gan như nócòn khó hơn cả lên trời cơ chứ. Nó làm ra cái vẻ bất cần, lẩm bà lẩm bẩm một vài câu linh tinh gì đó, quay đầu đi trước.

- Không thèm chơi với anh.

Anh đứng lại mua con gấu trên kệ cao nhất, vừa to vừa béo, từ đầu tới chân là một màu nâu mượt. Anh vui vẻ ôm con gấu đi ra khỏi cửa hàng, ngó qua ngó lại chẳng thấy nó đâu, mới thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của anh rồi. Không hiểu sao anh lại có cảm giác sợ hãi, tim cũng nhói nhói đau, vội lách qua đám người chạy theo con đường thẳng.

Đang hòa mình vào dòng người tấp nập, Lệ nhìn thấy hàng rẽ bên trái, đầu lại nảy ra cái ý định chơi trốn tìm với anh, chắc chắn cắt được đuôi anh rồi mới rẽ vào con đường ấy. Mùi thuốc bắc thơm thơm xông thẳng vào mũi, cô hít thở nhẹ nhàng, tay ung dung lên xuống. Con đường này vắng vẻ ít người, khác hẳn thế giới nhộn nhịp ngoài kia. Từ phía xa, nó nhìn thấy một em bé đang lon ton chạy ra đường nhặt bóng mà không biết một chiếc ô tô tải đang ở phía sau lao đến, nụ cười trên môi nó tắt hẳn, trong phút chốc, tay nó run bần bật chân luống cuống chạy đến,trong tiềm thức nó nghĩ nhất định phải cứu đứa bé này. Một khoảng cách rất gần, chỉ một tí nữa thôi là em sẽ mất mạng, nhưng không, một vòng tay dịu dàng bao bọc cả thân hình non nớt, hơi thở nó gấp gáp không ổn định, nghe tiếng khóc oe oe, nó nở nụ cười, em ấy không sao rồi. Nó nằm sõng soài trên đất, từng giọt máu trên đầu nhỏ xuống tí tách như nước mưa, một chất nhờn ươn ướt cũng đã lênh láng cả một vùng, nó sẽ chết sao? Nó im lìm chìm vào giấc ngủ. Dưới cơn mưa phùn, trên nền đất lạnh, bóng dáng nó thật đáng thương, một con người nhỏ bé ngập trong vũng máu đỏ tanh.

CÒN NỮA

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top