Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cứ đi qua bão bùng giông gió rồi bình yên sẽ trở lại

2015-06-29 01:54

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Cứ đi qua quãng bão bùng giông gió ấy, bình yên sẽ trở lại, sớm thôi. Ai cũng phải một lần đi qua những khoảng trống rỗng của cuộc đời để biết mình bản lĩnh đến đâu.

***

Có một sớm đang yêu đời, em gửi cho tôi một email, tha thiết hỏi: “Chị ơi, em thấy mình đang cô độc đến kiệt cùng, làm sao để thoát ra đây?”

Một email như thế đôi khi làm buổi sáng đẹp trời của mình bớt đẹp đi ít nhiều, tại nghĩ mà thương một người hồn nhiên tươi trẻ bỗng dưng đánh mất niềm yêu cuộc sống vì một kẻ dửng dưng và nhẫn tâm nào khác. Từ đó, biến đời mình thành im lìm, tẻ nhạt và lặng lẽ trôi.

Em và mình đều độc thân như nhau. Em hai mươi rực rỡ trong khi mình sắp qua ngưỡng mà người ta ái ngại e dè.

Độc thân và cô đơn, suy cho cùng là con tim còn khuyết trên con đường đi tìm một nửa. Còn em, em làm mình cô độc khi thu mình lại giữa biển người mênh mông. Em hoài phí cuộc đời vì những phút giây lãng đãng không đâu mà không cần biết rằng cuộc đời đâu vì ta mà bớt tươi tắn hay trở nên héo hắt, nhạt nhẽo.

Người độc thân, cô đơn sẵn sàng chủ động đi tìm hạnh phúc còn kẻ cô độc chỉ biết khư khư ôm trái tim khô héo của mình mà sợ hãi. Bị động và tù túng đến thương. Tự làm mình lạc loài giữa cuộc đời muôn vẻ. Thế gian này, có người làm bạn buồn thì ắt có người khác làm bạn vui, có người làm bạn khóc thì sẽ có người khác lau giọt nước mắt cho bạn và nhen lại nụ cười vừa tắt, hâm nóng trái tim vừa nguội lạnh.

độc thân, giông gió, bình yên

Cứ đi qua quãng bão bùng giông gió ấy, bình yên sẽ trở lại, sớm thôi. Ai cũng phải một lần đi qua những khoảng trống rỗng của cuộc đời để biết mình bản lĩnh đến đâu.

Độc thân chỉ là chưa tìm được một nửa để cùng nhau nắm tay đi qua những trắc trở buồn vui, gập ghềnh của cuộc sống. Độc thân có cô đơn chứ, nhưng đâu đáng sợ bằng cô độc!

Mình nhắn nhủ với em rằng, cứ sống hết mình và hết tình mình có, đừng đánh đổi niềm vui vì những nỗi buồn không đâu bởi một kẻ không đâu đã xa xôi lâu lắm rồi. Em đã thành quên lãng của người ta thì cũng nên để người ta rơi vào niềm quên nhẹ nhàng. Em có thể tự vá víu những phần tan nát, giấu nỗi buồn vào hư vô nhưng sau cùng hãy mở trái tim mình ra.

Bạn vẫn độc thân khi đi qua vài cuộc tình sâu đậm. Thế mà, vẫn chẳng ngăn lòng thổn thức da diết trước một tình yêu khác, một bóng hình khác. Vẫn yêu cuộc đời như đã từng yêu. Tự do và tự tại, chẳng ai điều khiển cuộc sống của mình, đó luôn là điều mà người ta cố hướng đến trong cuộc sống.

Đôi lần thấy mình rã rời bằng những mộng tưởng đẹp tươi về cuộc đời rồi va vấp. Khi niềm tin tốt đẹp với cuộc đời vơi đi chút ít, mình cuống cuồng vá víu như thuở chưa từng hư hao. Tại vì mình cần phải yêu cuộc đời, yêu những con người khác dù vẫn chưa yêu ai để kết thúc cuộc sống độc thân mặc khúc ba mươi đã gần kề.

Những đường dài hun hút lặng lẽ qua một mình, dừng lại lấy máy ảnh ghi dấu vài khoảnh khắc bé nhỏ. Vì thích. Sống với đam mê của mình, sẽ chẳng bao giờ mình buồn chán ưu tư. Dù rằng đang độc thân chán chê nhưng vẫn yêu cuộc sống tự do tự tại, cô đơn không một bàn tay cầm nắm bao bọc này. Lênh đênh ngụp lặn giữa thành phố chán thì mình tìm bình yên nơi quê cũ ngọt ngào. Quê nhà luôn bao dung đón ta sau những ngày triền miên mệt mỏi mà chẳng hề chấp trách.

Mình luôn tin rằng, cứ đi hết chặng đường cô đơn này rồi sẽ gặp nửa kia để kết thúc cuộc sống độc thân ồn ã. Hệt như cô bé Assol trong “Cánh buồm đỏ thắm”, em đã luôn tin sẽ có ngày chàng hoàng tử đến đưa em rời xa ngôi làng buồn bã trên một chiếc thuyền đỏ thắm và điều đó đã thành hiện thực. Đôi khi, chỉ cần có niềm tin là niềm yêu đã được gầy dựng một nửa.

Nếu độc thân, nếu một mình như chúng mình lúc này hãy làm những gì mình thích, dành thời gian đọc một cuốn sách hay, thưởng thức tách trà ngon và ngắm cuộc sống miên man ngoài kia.

Bao mùa hoa qua phố vẫn dịu dàng ngập tràn hương sắc đấy thôi. Chiếc phong linh nơi ô cửa luôn rung lên mỗi khi gió về. Cuộc sống cứ chảy trôi như thế, người ta sẽ nồng nhiệt tìm đến với người độc thân và vỗ về ủi an nỗi cô đơn vừa chớm nở.

Thế nên, cứ độc thân, cứ cô đơn nhưng nhớ đừng cô độc!

© Diệu Ái – blogradio.vn

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
         



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.


yeublogradio




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top