Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con thật biết ơn vì là con của mẹ

2023-02-15 01:10

Tác giả: Phương Nguyễn


blogradio.vn - Tôi được đi làm chính thức cũng là lúc tôi xin mẹ nghỉ ở nhà để tiếp tục công việc mẹ yêu thích. Nhanh chóng lấy chồng, sinh con, tôi không giúp cho mẹ được gì nhưng mẹ đã bớt lo vì tôi có việc ổn định. Giờ đây, khi viết những dòng chữ này, mẹ đã không còn. Tôi vẫn muốn nói cảm ơn vì được làm con của mẹ. Cám ơn "Người phụ nữ nhiều nghề" của tôi.

***

Cho đến bây giờ có lẽ mẹ tôi chưa từng có ngày gọi là Quốc tế phụ nữ hay Phụ nữ Việt Nam bởi bà luôn dành hết thời gian và niềm vui của mình cho những đứa con. Và cho đến bây giờ, tôi cũng chưa từng mang lại cho Bà một ngày gọi là vinh danh những người phụ nữ ấy. Hôm nay, khi đã là bà mẹ của 2 đứa con, khi đã hiểu hết cảm giác làm mẹ và hi sinh, thì xin dành vài dòng để kể rất thật về một con người rất thật. Mẹ tôi - một người đã trải qua biết bao nhiêu nghề để tôi lớn lên và trưởng thành.

Nhớ năm tôi vào lớp Một, khi đó mẹ với một cái bàn bán kính nho nhỏ gần Chợ Cồn. Nắng cũng như mưa, bà vẫn đi từ sáng sớm và về nhà khi trời đã tối để chị em tôi có được những bữa cơm đầy đủ thịt cá, nhưng cuốn vở trắng và những cây bút kim tinh xa xỉ. Trong tâm hồn non nớt của tôi, mẹ làm được rất nhiều tiền và rất dễ dàng. Tôi nào đâu hiểu được bao nhiêu giọt mồ hôi đã đổ sau những ngày nắng và bao nhiêu cái lạnh cóng tay sau nhưng ngày mưa. Vô tư là thế.

Ròng rã 5 năm với cái hộp kính, mẹ lại phụ việc cho một tiệm bán cháo gần nhà. Tuy không đi sớm về khuya nhưng tay Mẹ luôn đầy vết đứt do phải luôn tay chặt thịt, nhóm bếp, rửa chén…Vậy mà, sau những giờ học tôi luôn được một tô cháo đầy ự mà đâu biết đó là gần một ngày mẹ quần quật với khói than, với dầu mỡ.

me__a

Tôi bước vào lớp 6 thì mẹ chuyển sang làm bánh kẹp và bánh bèo. Ban ngày Mẹ đổ bánh bèo và bán tại chỗ. Ban đêm, mẹ quạt than, chong đèn làm bánh kẹp để bỏ mối cho người ta. Tôi khi đó đã cảm nhận được nhưng cơ cực của mẹ nên cứ rảnh là lại lăn xăn phụ mẹ nào rửa chén, bưng bê, dọn bàn..Nhưng mẹ lại ngăn không cho tôi làm vì mẹ sợ “Da tay con gái bị xấu đi”.

Sang năm lớp 8, mẹ tất bật với những bao giấy xi măng vì thời đó hầu hết người ta gói bằng bao giấy xi măng được làm sạch chứ không dùng bao nylon như bây giờ. Nhưng để có được nhưng chiếc bao giấy như vậy, mẹ tôi phải bóc từng lớp của bao xi măng và dùng cây quất thật mạnh cho hết bụi, lau thật sạch và dùng lớp sạch nhất để gấp túi. Biết bao nhiêu bụi mẹ tôi đã hít vào để chị em tôi có áo đẹp, cơm ngon. Tóc mẹ bạc nhanh hơn vì những hạt bụi xi măng ấy. Mắt Mẹ mờ nhanh hơn vì những đêm thức khuya làm giấy ấy.

Tôi thi đậu lớp 10 vào Phan Châu Trinh là mang cả niềm hãnh diện và mồ hôi của mẹ. Mẹ trở thành đầu bếp của quán điểm tâm. Nói thêm rằng mẹ tôi nấu ăn rất ngon nên làm bếp chính khiến mẹ rất vui. Miệt mài làm cho tôi học hết cấp 3 và luyện thi Đại học. Năm đầu tiên tôi rớt đại học, tôi thấy mình đã mang mồ hôi của mẹ đổ đi. Tôi tránh nhìn mẹ, né tránh mọi chăm sóc của mẹ vì thấy mình có lỗi.

Tôi cũng vào đại học năm sau đó, mẹ mở tiệm cơm bụi vỉa hè. Quán lúc nào cũng đông khách đồng nghĩa với việc mẹ xoay như con thoi, đi chợ, nấu nướng, dọn rửa do không thuê người giúp việc vì theo mẹ “Dành tiến ấy mua cho con chiếc xe đi học”.. Vậy mà mẹ vẫn cười. Nụ cười của người đàn bà không biết mệt mỏi để mang cho con sự no đủ.

Tôi bước vào năm thứ 3 đại học thì mẹ làm giúp việc theo giờ cho người ta. Với chiếc xe đạp cũ, mẹ vẫn cố lo cho tôi học suốt 2 năm còn lại. Nhiều lúc rớt nước mắt nhìn mẹ giặt giũ, dọn dẹp cho người ta nhưng không làm gì được vì cơm áo gạo tiền là thế.

mẹ_3

Tôi ra trường và nhanh chóng kiếm việc làm. Tôi làm bất cứ việc gì để mẹ tôi được ở nhà. Lúc này, mẹ quay về với sở thích của mình: Nấu ăn. Mẹ mở dịch vụ nấu đám và lúc này tôi mới thấy mắt mẹ cười thực sự. Lòng tôi bớt đau hơn.

Hai năm sau đó, ba tôi mất. Mắt mẹ vốn đã buồn nay lại thêm nét cô đơn. Mẹ lại phải đi làm cho các nhà hàng để trang trãi cuộc sống bởi lúc đó tôi thất nghiệp và dịch vụ của mẹ không phát triển như bây giờ. Nhìn tấm thân còm cõi của mẹ, tôi xót xa và dằn vặt.

Tôi được đi làm chính thức cũng là lúc tôi xin mẹ nghỉ ở nhà để tiếp tục công việc mẹ yêu thích. Nhanh chóng lấy chồng, sinh con, tôi không giúp cho mẹ được gì nhưng mẹ đã bớt lo vì tôi có việc ổn định. Giờ đây, khi viết những dòng chữ này, mẹ đã không còn. Tôi vẫn muốn nói cảm ơn vì được làm con của mẹ. Cám ơn "Người phụ nữ nhiều nghề" của tôi.

© Phương Nguyễn - blogradio.vn    

Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con

Phương Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top