Con muốn ôm đôi vai gầy của mẹ
2018-09-01 01:10
Tác giả:
Những ngày mới làm dâu, mẹ nó luôn phải nhận những nhận xét đay nghiến, những lời dè bỉu từ bà nội nó, những việc mẹ nó làm dù có cố gắng đến đâu đều bị phủ nhận. Với bà nội nó, mẹ nó không xứng để làm vợ của con trai bà, bởi thế bà luôn rất khó chịu. Dù có đang mang bầu nó, mẹ nó vẫn phải cố gắng thức khuya dậy sớm để cố hài lòng gia đình chồng.
Đến ngày mẹ nó sinh em Bông nữa thì những ngày tiếp theo đều sống trong những lời chỉ trích đay nghiến. Ông bà nó ao ước có cháu đích tôn, nhưng mẹ nó lại sinh hai cô con gái. Đêm đến mẹ nó chỉ biết ôm hai chị em nó rồi khóc, thấy mẹ khóc, nó cũng khóc dù nó vẫn chưa hiểu nhiều chuyện.
Ngày em nó đầy tháng, cũng là ngày bố nó nhận quyết định cho thôi việc. Gọi là thôi việc nhưng thực tế là ông ta bị đuổi việc. Một thời gian dài chơi bời bài bạc, ông nợ nần đồng nghiệp, rồi gần đây còn dính vào tiền công quỹ nữa... Nực cười, bà nội nó lại quay sang đay nghiến mẹ nó, bảo rằng vì mẹ nó mà sự nghiệp của bố nó lụn bại.
Bông được ba tháng, mẹ nó phải để em ở nhà, bươn chải để kiếm tiền trả nợ cho bố nó, nuôi sống gia đình. Nhìn em khóc vì khát sữa mà nó thương em, thương mẹ.
Thức khuya dậy sớm, không quản nắng mưa, tích cóp từng đồng, cuối cùng cũng đủ để trả nợ cho bố. Những tưởng những cố gắng của mẹ sẽ khiến bố trân trọng mẹ hơn, nhưng không, bản thói chơi bời, trăng hoa trong ông không bao giờ hết. Nó nghe mọi người xung quanh rỉ tai nhau, bố nó có bồ. Đỉnh điểm lên tới khi ông nhất quyết bỏ đi theo cô bồ nhí đấy. Mặc ông bà nội khuyên can, thậm chí dọa từ mặt, mặc cho mẹ nó cố níu kéo, mặc em gái nó khóc lóc van xin, ông vẫn quyết tâm đi. Ngày hôm đấy nó không có thái độ gì cả, không buồn, không khóc, không một cảm xúc, nó đã trơ lì từ lâu rồi, đấy là một ngày trong năm học lớp 8 của nó.
“Dù chồng con có đi khỏi đây, con xin bố mẹ cho mẹ con con vẫn ở lại đây với bố mẹ!” – Mẹ nó nói với ông bà nội nó trong nước mắt.
Bà nội ôm mẹ nó mà khóc, ông nội thì chỉ biết thở dài. Ông bà đã chấp nhận mẹ, nhưng đến khi nhận được sự chấp nhận của bố mẹ chồng, thì mẹ nó lại mất đi người chồng của mình. Nó không khóc, nhưng nó đau cho nỗi lòng của mẹ. Mẹ nó không có cha, không có bên nội, mẹ nó không muốn nó và em gái nó cũng sẽ như mẹ nó.
“Gia đình mình không được trọn vẹn, nhưng mẹ không muốn đấy là lí do con nghỉ học, mẹ muốn con phải học thật tốt vì đó là tương lai của con. Các con là niềm sống của mẹ, nếu thương mẹ thì phải học hành thật tốt!” – Mẹ nói với nó khi biết nó có ý định bỏ học. Nó không nói gì, chỉ ôm chặt lấy mẹ và khóc...
Cuối cùng thì bố nó cũng quay trở về vào một ngày cuối năm học lớp 9 của nó. Bà khóc thảm thiết, ông thì ngồi thẩn thờ, mẹ nó chạy đôn chạy đáo lo việc... đứa em gái túm chặt lấy nó, hoảng sợ. Ông bị bệnh hiểm nghèo, cô bồ nhí thì đã bỏ của chạy lấy người...
Ngày bố nó mất, mẹ nó không khóc nhưng nó biết mẹ buồn lắm. Những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong hóa thành nỗi đau lặng lẽ. Cả cuộc đời mẹ nó sinh ra trong thiệt thòi, bất hạnh, lấy chồng rồi lại thêm những nỗi đau. Nhưng nó chưa bao giờ thấy mẹ than vãn một lời, nó biết, mẹ cố nhẫn nhịn chỉ để chị em nó có cuộc sống tốt hơn.
Ông bà nội yếu hơn hẳn kể từ ngày bố nó mất, nỗi đau mất đứa con duy nhất cùng dần nguôi ngoai. Mong ước có một đứa cháu đích tôn cũng không còn, nhưng ông bà có thêm niềm an ủi khi thành tích học tập của tôi và em luôn rất tốt. Bà thường tự hào khoe với mọi người rằng “bọn nó có tố chất giống hệt bố”.
Đôi vai gầy của mẹ vẫn quạnh hiu như thế, nhưng trong khóe mắt đầy dấu vết chân chim kia, có một sự thanh thản, một sự nhẹ nhõm, dù cuộc sống của mẹ chưa bao giờ là nhẹ nhàng. Mẹ vẫn thế, vẫn thức khuya dậy sớm, xoay đủ với bao thứ nghề... Vóc dáng hao gầy đấy trong nó vĩ đại nhiều lắm. Nó tiến đến ôm lấy lưng mẹ, gục đầu vào vai rồi cọ cọ mặt mình vào mặt mẹ. “Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không!”
© Nhã Đan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...
Hối tiếc
Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.