Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con đi ngàn dặm xa nhà

2014-09-05 01:09

Tác giả:


Blog Family - Xa nhà, con cần bỏ đi tính trẻ con, không để đứa trẻ mang hình hài người lớn mà phải trở về đúng độ tuổi của mình. Con biết con sẽ phải mạnh mẽ hơn nhiều. Cảm ơn mẹ đã ủng hộ và cho con cơ hội này. Khi con nghĩ, khi một mình bước ra thế giới là con mẹ đã lớn hơn chút.

***

Kawasaki, 29/8

Vậy là con đã rời Việt Nam được 5 tháng rồi. Lúc con đến là lúc hoa anh đào đang nở rộ trên khắp nước Nhật. Lần đầu tiên tận mắt ngắm những cây anh đào, con giống như đứa trẻ thích thú hò reo. Ở đây chỗ nào cũng thấy hoa. Thỉnh thoảng ngồi trong phòng học lơ đãng nhìn ra cửa sổ, những cánh anh đào đang nhẹ bay trong gió, con thầm ước lúc này có cả nhà ở đây thì tốt.

Ngày đầu tiên đặt chân đến Nhật, mưa tầm tã, ngày chuyển từ Ibaraki sang Kanagawa cũng là ngày mưa. Nhưng người ta nói mưa là có lộc, hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Thời tiết, nhiệt độ thay đổi liên tục trong ngày. Ở lâu rồi cũng sẽ quen mẹ nhỉ.

À, con gái mẹ cũng quen được nhiều bạn lắm nhé! Từ Thái Lan, Philippines, Campuchia ... Đôi khi không hiểu tiếng lại phải dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn tả những điều muốn nói. Có lúc cười lăn cười bò vì hành động ngộ nghĩnh. Mấy bác làm cùng cũng tốt bụng và giúp đỡ, chỉ dạy cho con nhiều. Con cũng đã quen với đồ ăn thức uống bên này rồi mẹ nhé. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nhớ và thèm đồ ăn mẹ nấu, nhớ cu Tép nghịch ngợm đòi phá bĩnh mâm cơm khi không được tham gia; nhớ hai anh chị luôn dặn dò, lo lắng cho sức khoẻ, việc học và công việc của em gái; nhớ những lời cằn nhằn của mẹ vì thói thức khuya, ngủ nướng của cô con gái 25 tuổi chưa buồn đưa anh chàng nào đó về ra mắt mẹ. Nhớ cả sự lo lắng của mẹ vì tính trẻ con, lại không khéo léo, không đủ khôn ngoan suy tính trong mọi việc của con.

xa nhà

Xa nhà không phải là 15, 30 hay 100 km nữa mà là cả nghìn cây số mẹ nhỉ. Khi con quyết định đi xa thế này, con đã suy nghĩ rất nhiều.

Xa nhà là:

Con phải tự chăm lo cho bản thân từ ăn uống đến sức khoẻ.

Tự dậy sớm mà không có mẹ gọi dậy.

Có lúc nhớ nhà thật nhiều nhưng phải nén lòng không gọi về để mẹ phải lo.

Có lúc nhớ món ăn Việt Nam, nhưng chỉ nhớ theo kỉ niệm.

Có lúc ngồi lặng lẽ, nhìn xa xăm về phía nào đó, nghĩ về gia đình.

Có lúc nằm ôm gối mà khóc lặng lẽ.

Con cần bắt đầu sống tự lập, tự chủ trong mọi suy nghĩ, hành động.

Con cần bỏ đi tính trẻ con, không để đứa trẻ mang hình hài người lớn mà phải trở về đúng độ tuổi của mình.

Con biết con sẽ phải mạnh mẽ hơn nhiều.


Cảm ơn mẹ đã ủng hộ và cho con cơ hội này. Khi con nghĩ, khi một mình bước ra thế giới là con mẹ đã lớn hơn chút. Con sẽ cố gắng. Mẹ yên tâm nhé!


Con gái mẹ

Gửi tặng mẹ yêu bài hát “Lời ru cho con” của Trần Thu Hà. Con yêu mẹ rất nhiều!

  • Le Giang Do




Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top