Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cớ sao mà đêm nay ngồi khóc…?

2013-05-30 08:23

Tác giả:


Cafe.Blog

Đời học sinh… cắp sách tới trường từ cái ngày vừa mới thay răng… khờ dại và nhí nhố…

12 năm, không  phải quá dài… nhưng đấy là những tháng năm không thế xóa nhòa…

Năm nào cũng có mùa hè, hè nào ve cũng kêu, hè nào phượng cũng rực… Cớ sao mà, hè này tiếng ve buồn mang mác…?



Cớ sao mà đêm nay ngồi khóc…?

3 năm cấp 3 trôi qua quá nhanh, thực sự không thể ngờ như 1 giấc mơ… nay choàng tỉnh…

Hụt hẫng, luyến tiếc, nhớ nhung…?

Muốn níu lại những gì đó đã quá thân thuộc…

Quá thân thuộc…

Sáng sớm đã tới trường, đứng tựa lan can mơ màng mà ngắm sân trường… Trong ánh mắt của một đứa học trò, trường nó đẹp vô cùng… đẹp từng gốc cây, chiếc lá, đẹp từ cổng tới nhà xe, đẹp từ hành lang đầy nắng tới góc bảng đầy bụi phấn mà xóa mãi không sạch…

Ngày trời nắng, ánh nắng mai tinh khôi xuyên qua từng nhành cây kẽ lá, dần nhón gót rồi trải khắp sân trường… Ánh nắng dường như khiến sân trường đượm màu của những nụ cười duyên dáng của các bạn nữ, duyên dáng với bộ váy xinh xắn đang rảo bước tới trường... cảnh tượng ấy đẹp tựa chất nhạc du dương thấm dần vào từng thớ cảm xúc của nó… một đứa học trò….

Ngày trời mưa, sân trường nó chìm trong những hạt thủy tinh thanh mát… đua nhau rơi xuống và vội vỡ tan, để cho tâm hồn học trò bỗng hẫng mà chưa kịp thốt thành lời… và chỉ là kịp để bâng khuâng lặng đứng ngắm cỏ non tắm mát, ngắm hàng cây vờn với gió… để xao xuyên chạm phải ánh mắt tinh nghịch của đứa bạn trai… đúng tròn đầy và vẹn nguyên xúc cảm của áo trắng… của một đứa học trò…

Dù là ngày nắng hay ngày mưa… trường lớp vẫn in đậm trong nó… một đứa học trò…



Quá thân thuộc…

Lớp học nhí nhố, chẳng khi nào ngớt lặng tiếng cười...

Những giờ học, có lúc là thoải mái, có lúc là căng thẳng…

Những giờ kiểm tra, có lúc thì đứa nào đứa nấy cắm mặt mà viết, lúc thì dồn hết về một bên, chép lia lịa… và thầy chấm một bài là có điểm cả lớp rồi đấy…

Những giờ thể dục, có lúc là nhăn mặt mà ke cơ bụng với chống đẩy, có lúc là hì học chạy hết 5 vòng sân… có lúc là cười giòn tan với trò chơi ‘thì thầm’, ‘nhảy chùa’…

Những giờ ra chơi, có lúc là ngồi chém gió, có lúc là ngủ gật, có lúc là quây lại nghe bạn giáo sư đọc rap, có lúc là trốn ra ngoài ăn kem…

Những ngày tháng 11, có lúc là tụ tập đến nhà thầy cô, có lúc là kake bét nhè, có lúc là hí húi đào đất cắm trại, có lúc là hì hục phồng má trợn mắt, mãi mới thổi đc quả bóng bay, có lúc là cắm mặt ăn cơm rang cộng uống C2, có lúc là lập xới chơi bài quỳ…

Những ngày hè, có lúc là đi ăn uống, có lúc là đi du lịch, có lúc là chơi trò chơi, có lúc là hát hò trên xe, có lúc lại sập nguồn lăn ra ngủ, có lúc đi dạo phố, có lúc là đi tham quan, có lúc là lăn lê bò toài trên bãi biển, có lúc là túm tay nhau nhảy sóng, có lúc là bon chen chụp ảnh, có lúc là rủ nhau trốn đi ăn đêm, có lúc là ôm nhau ngủ ngon lành, có lúc là bài bạc thâu đêm, có lúc là khóc ra về khi kết thúc chuyến đi…

Những ngày cuối năm, có lúc là lên sân thượng chụp ảnh kỉ niệm, có lúc là tranh thủ giờ học viết lưu bút. có lúc là trốn tiết xuống sân xếp chữ, có lúc là nắm tay nhau cố kìm lại giọt nước mắt chia ly, cớ sao mà những xúc cảm cuối cùng của tuổi học trò, cứ trực trào ra…?

Tất cả… đều có bóng dáng bạn bè… những khuôn mặt đáng yêu, đáng yêu đến mức đáng ghét… tất cả… đều sát cánh bên nhau, sẻ chia và xây đắp…

Tháng năm học trò, một chặng đường... một cuốn sách đầu đời… viết hết trang cuối… lưu lại tất cả buồn vui, tiếng cười, nước mắt và những gì thân thuộc nhất…



Quá thân thuộc

Xúc cảm khi nhìn thấy vẻ tức giận của cô giáo khi chúng học không trả lời được bài… chút là xấu hổ, chút là ăn năn…

Xúc cảm khi bị chúng bạn trêu chọc… chút là thẹn thùng, chút là đỏ mặt…

Xúc cảm khi đứng hò hét ở sân bóng rổ, cổ vũ cho đội bóng trường mình… chút là say mê, chút là tự hào…

Xúc cảm khi bất ngờ nhận đc bông hoa mùng 8-3 của các bạn nam… chút là ngỡ ngàng, chút là thầm cảm ơn…

Xúc cảm khi chống cằm hướng mắt ra thềm cửa sổ đón giọt nắng lung linh… chút là ngây ngô, chút là vui tươi

Xúc cảm khi đứng dưới sân khấu nghe một khúc ca mà lòng đầy bâng khuâng… chút là hân hoan, chút là yêu mến…
 
Xúc cảm khi ngơ ngẩn ngóng trông một bóng hình… chút là xao xuyến, chút là mong nhớ…

Xúc cảm khi nhận từ tay đứa bạn nhành hoa phượng… chút là xúc động, chút là luyến tiếc…

Gấp lại trang lưu bút, bạn bè, thầy cô, mái trường cùng nhành phượng vĩ sẽ nằm gọn trong kí ức của một đời học trò. Một là áo trắng đi qua… mãi mãi là tinh khôi… mãi mãi là trong ngần... mãi mãi là mãi mãi…
 
 17.5.13

  • Gửi từ windy Ngọc - ngocwindy.ls@

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.






Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top