Có phải em mùa đông Hà Nội
2016-01-15 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Mùa về, nắng không dịu tan giữa áng mây màu xanh như màu mùa thu bỏ ngỏ. Bậu cửa sổ cuối con hẻm xưa, sắc hoa giấy li ti cứ tan hoang mang một nỗi nhớ về mùa. Nét trầm cổ, mộc mạc từ những ngày cổ xưa, thoáng buồn. Giữa một bề ngoài đang vươn mình phát triển quá nhanh dưới bàn tay nhân loại thì trong trái tim thủ đô vẫn hiện về những giọt kí ức già cỗi chảy trôi.
Mùa đông trầm mặc tiếp lời bên câu chuyện chè chén của những người đàn ông luống tuổi.
Họ nâng li, họ uống.
Rồi lại nâng li, rồi lại uống.
Chuyện tiếp chuyện. Chuyện đời, chuyện người, chuyện làm ăn, chuyện gia đình.
Hà Nội những ngày cuối năm, mang theo suy tư suốt cả năm dài. Nhấc điện thoại, vài ba người bạn khắc cốt ghi tâm hò nhau nhấm nháp chén rượu nồng nhìn về phía ngã tư thanh vắng. Họ xuýt xoa giữa từng cơn gió lạnh. Họ yêu, thương hết mình, họ làm việc tất tả. Để những chiều quá vãng, khi thành phố lại thêm một mùa đông mới, ở một góc vỉa hè cây soi mình đổ bóng, quắp co giữa tấm áo choàng, chiêm nghiệm và yêu thương phố thị nhiều hơn.
Trời tối nhanh mỗi độ đông về. Những quán café náu mình giữa phố thị, bức tường hoen vàng và ô cửa sổ màu xanh nhìn ra khuôn mặt phố, người người lẩn mình vào đó để được thơ thẩn trên từng nhịp hối hả chảy trôi. Dãy ghế gỗ ngả màu bạc tựa bên bức tường sơn tróc lở. Người lạ, người quen tới quán. Họ ngồi cạnh nhau và bắt đầu những câu chuyện dài lê thê. Li café vơi đi một nửa, lạnh và nhạt vị. Đĩa hướng dương chỉ còn vài hạt nằm nghệt ra. Còn họ, họ vẫn mải miết hàn thuyên và phá lên cười suốt một ngày dài.
Hà Nội rũ ngọt lòng người, mê say lòng người.
Mùa về, nắng không dịu tan giữa áng mây màu xanh như màu mùa thu bỏ ngỏ. Bậu cửa sổ cuối con hẻm xưa, sắc hoa giấy li ti cứ tan hoang mang một nỗi nhớ về mùa. Nét trầm cổ, mộc mạc từ những ngày cổ xưa, thoáng buồn. Giữa một bề ngoài đang vươn mình phát triển quá nhanh dưới bàn tay nhân loại thì trong trái tim thủ đô vẫn hiện về những giọt kí ức già cỗi chảy trôi.
Là mái ngói ngả nâu, bám rêu phong bên những lối phố, ngách đường đủ rộng cho vài người lách qua.
Là tiếng rao gánh hàng rong vẳng ra từ hẻm phố giữa bóng đêm lịm chặt.
Là con đường ôm ấp bước chân người không vội vã.
Là những ngày thèm khát nắng nhạt tan nhưng chỉ có gió đông thổi về.
Có lẽ vì thế, vì khung cảnh mơ hồ, vì khói thuốc, vì vị café ngọt đắng khiến người ta buông lơi lo toan, mênh mang chờ đợi một điều gì đó.
“Cơn gió lạnh nói với anh rằng
Đừng tìm mãi những điều vô nghĩa
Hãy xếp lại những kí ức xưa
Cất giữ nơi con tim chưa một lần ngủ quên…”
(Phạm Toàn Thắng)
Gió đông ngai ngái, ám vị khói thức ăn khu phố ẩm thực. Rôm rả tiếng cười, tiếng hàng quán, lẩn thẩn tiếng còi xe từ xa dội về và cả tiếng bát đũa cọ vào nhau, đặt lên đặt xuống. Hai ba người chụm lại, đợi bàn tay thanh thoát phục vụ món ăn nóng hổi. Xì xụp húp nước bát chè trôi nước nóng dẻo ngon; nảy từng hạt bắp ngô nếp bẻ từ bãi giữa sông Hồng nướng vàng, hơi sém cháy; thưởng thức cặp chân gà nướng ngon ngọt đậm đà cái vị hay những bắp sắn bùi bùi ngầy ngậy quyện vị thơm nước cốt dừa. Món ngon dân dã chỉ tìm thấy giữa Hà Nội mùa đông. Không cầu kì, xa hoa nhưng nó là một hồi ức ăn sâu vào tiềm thức người con đất Hà thành.
Họ cứ hò hẹn nhau như vậy giữa cái rét căm người ở góc quán quen. Và người quen, người bạn đã chơi từ lâu.
Mình đọc được câu nói trong cuốn sách “Bước qua thành phố lạ” của tác giả trẻ Nguyễn Huy Tâm rằng: “Hạnh phúc đứng hoàn toàn độc lập với nghèo hay tiền bạc”. Có những người sống đến tận cuối đời cũng không biết hạnh phúc của mình thực sự là gì? Hạnh phúc thực sự là lúc trái tim ấm áp này đang đập hàng ngày mà vẫn thấy vui. Là những điều ý nghĩa từ cuộc sống bình dị, tưởng như nhỏ nhặt như hạt cát trong vũ trụ mà vốn dĩ kiếp người hiện đại hay thường lãng quên.
Hạnh phúc của mình là khi được gặp bạn. Một ngày, hai ngày hay vài giờ giữa tiết trời đông dịu dàng buốt lạnh. Mình không phải tìm kiếm cái gì khi ở bên cạnh bạn, mình thoải mái, mình biết mình vui và bạn cũng vậy.
Một ngày dài nắng nắng tắt cứ dần trôi.
Đêm về, nhạc du dương. Cuộn mình trong chăn ấm, khép mắt, nghe mưa.
Rằng mùa đông thì thào phố thị:
“Sương lạnh căm nóc nhà.
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ, nối nhau về xa tít mờ, nối nhau những khuôn mặt phố…” (*)
© Gió Hoang – blogradio.vn
Chú thích:
(*): Lời bài hát Những mùa đông yêu dấu – Đỗ Bảo
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.