Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có nỗi buồn nào là mãi mãi

2017-02-17 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Liệu cuộc sống có như những thước phim tôi đã từng xem trước đây hay không?

***

Tình yêu thật lạ kỳ, tôi yêu thành phố này, tôi yêu những con đường quen thuộc, tôi yêu mái trường và tôi yêu cậu ấy. Nhưng cũng rất khác nhau, có những tình yêu thật nhẹ nhàng và cũng có những tình yêu thật đáng nhớ pha chút đau mỗi khi nhớ về. Cậu ấy không thể ở bên tôi mãi sau này nhưng sẽ luôn được đặt gọn vào một ngăn nhỏ trong trái tim tôi, mãi mãi.

Tôi, một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố nhập học. Bao nhiêu công sức nỗ lực của bản thân nay đã đạt được kết quả như ý. Cuối cùng, tôi cũng thi vào được ngôi trường Đại học mà tôi luôn mong muốn, được theo học ngành mà tôi đam mê.

Thành phố Quy Nhơn, thành phố này đẹp hơn những gì tôi đã nghĩ về trước đó. Trước khi đến đây, tôi đã tưởng tượng ra bao nhiêu là viễn cảnh, như tôi sẽ trở thành một cô sinh viên khoa Ngữ văn bước đi trong khuôn viên trường, cảnh tôi đi dạo dọc theo bờ biển trên bãi cát mịn. Và tại đây, liệu tôi sẽ có một tình yêu đời sinh viên hay không? Liệu tôi sẽ có được những người bạn sẵn sàng giúp đỡ nhau những lúc khó khăn hay không? Liệu cuộc sống có như những thước phim tôi đã từng xem trước đây hay không? Bao nhiêu câu hỏi xoay vần trong tâm trí tôi, khiến tôi vừa hồi hộp, vừa mong muốn nhanh nhanh nhập học. Và cuối cùng ngày ấy cũng đến, tôi cùng mẹ tới thành phố Quy Nhơn, trước mắt tôi là dòng người đi lại, tấp nập nhưng êm đềm, tôi cảm thấy có gì đó thân thuộc lắm, nhẹ nhàng và bình yên khi tôi đặt chân lên mảnh đất xa lạ này.

Những ngày đầu cuộc sống của một sinh viên, tôi thấy thật háo hức. Cảm giác thật mới mẻ, tôi ở trọ cùng với hai đứa bạn thân thuở cấp ba, tất cả mọi thứ đều phải tự tay lo liệu chứ không í ới mẹ ơi như trước đây. Sáng sáng, bước vào cổng trường mà trong lòng dâng đầy nỗi tự hào ở bản thân. Tôi nhanh chóng kết bạn được với các bạn trong lớp, ai ai nhìn cũng thật năng động và xinh tươi.

 Có nỗi buồn nào là mãi mãi

Mỗi buổi chiều, tôi cùng bạn đi dạo quanh trong thành phố Quy Nhơn, đi trên những con đường bằng phẳng, xung quanh đầy ắp những dãy nhà cao tầng, những con đường rộng rãi cùng dòng xe qua lại, người dân ở đây sao thật đáng mến quá, họ dễ gần, thân thiện và luôn nở nụ cười tươi. Tại đây có hẳn cả những con đường mà theo như các anh chị sinh viên khóa trước gọi, là “thiên đường ăn uống” hay “con đường ăn vặt”, sở dĩ có tên vậy vì ở đây có rất nhiều quán ăn vặt, quán hàng như quán chè, bánh xèo, bánh khọt, bún..v..v. và hầu như ngày nào sinh viên cũng tới đây cũng khá nhiều, nhất là vào buổi tối.

Đặc biệt hơn nữa, mỗi buổi chiều, trên bãi biển kéo dài là những tốp sinh viên, học sinh và thậm chí cả những gia đình, những bác gái bác trai tuổi tầm bốn lăm năm mươi tập thể dục, chơi những trò chơi như bóng chuyền bãi biển, đi dạo, đuổi bắt nhau, tập những động tác dưỡng sinh hay những tốp bạn trẻ ngồi quây quần bên nhau trò chuyện. Xa hơn nữa là những bạn trẻ đùa nghịch nhau trong làn nước biển trong xanh. Bên cạnh đấy, là công viên thiếu nhi.

Và như một thói quen, sáng sáng xách cặp đi học, chiều tới lại kéo tay nhỏ cùng phòng đi dạo, ngắm cảnh đường phố, biển Quy Nhơn. Có hôm, nó tò mò hỏi:

- Mấy con đường này, với lại ngồi ngắm biển hoài mày không thấy chán hay sao mà chiều nào cũng đi vậy?

Tôi cười cười nhìn nhỏ bạn:

- Ừ, thì tại tao thích.

Tôi luôn dành cho bản thân mình một chỗ ngồi đắc địa trên bờ biển, đó sẽ như là một vương quốc nhỏ dành riêng cho bản thân mình, nơi tôi có thể suy nghĩ, thả dòng tư tưởng của mình trôi theo những đợt sóng biển và cuốn ra xa tận đường chân trời, hòa cùng với những cơn gió nhẹ thổi thoảng qua, những đám mây trôi bồng bềnh nhẹ nhàng và dịu êm lướt nhẹ trên bầu trời trong xanh, hòa quyện cùng những chú chim nhỏ, những chú bướm tinh nghịch bay qua bay lại đậu trên những cành cây cao cao, đùa giỡn cùng những cành lá, hoa. Và hầu như chiều nào cũng vậy, rảnh rỗi là tôi lại chạy ra đây ngồi, hôm thì đọc sách, hôm thì nghe nhạc ngắm nhìn đường chân trời phía xa xa, suy nghĩ vẫn vơ về mọi chuyện, và đôi khi ngồi tưởng tượng ra hình ảnh sẽ có một chàng hoàng tử bước chân vào lâu đài của mình.

 Có nỗi buồn nào là mãi mãi

Như thường lệ, hôm đó tôi ra biển hơi trễ hơn mọi ngày, nhưng cũng tầm dăm mười phút gì đó chứ chả hơn. Ngồi đeo tai phone nghe bản nhạc yêu thích và ngắm nhìn những đợt sóng nhấp nhô. Nhắm mắt lại, tận hưởng làn gió mát thổi ngang qua cổ, hít một hơi thật sâu và dần thả dòng suy nghĩ của mình theo làn gió.

- Cậu đang nghĩ gì vậy?

Tôi mở mắt ra, quay sang thì thấy một câu sinh viên (tôi đoán vậy) đang ngồi cạnh tôi từ lúc nào, khuôn mặt nở nụ cười và nhìn tôi đầy vẻ tò mò. Tôi bị bất ngờ quá:

- Tớ để ý thấy chiều nào cậu cũng ra đây ngồi, lại chính chỗ này. Tớ cũng hay ra đây lắm, hầu như ngày nào cũng ra. Như là một thói quen rồi, từ hồi nhỏ cơ.

- Từ hổi nhỏ? – tôi trố mắt nhìn cậu ta – Ơ vậy ra cậu là người ở đây à?

Cậu ta cười phì rồi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thích thú như mới phát hiện ra điều gì thú vị lắm.

Vâng, và như vậy, chúng tôi đã trở thành bạn của nhau, cùng nhau trò chuyện, kể cho nhau nghe rất nhiều thứ. Chiều đó tôi về nhà muộn hơn mọi ngày.

Cứ như một giấc mộng, tôi ngày càng yêu thành phố Quy Nhơn xinh đẹp này hơn, quen được những người bạn đáng mến và đặc biệt là chàng trai Quy Nhơn mà tôi vừa mới đặc biệt “khám phá” được. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cũng như một thói quen, mỗi buổi chiều hai đứa ngồi nói chuyện, bàn luận các vấn đề chính sự không liên quan, hát những ca khúc yêu thích và kể về bản thân. Câu chuyện của cậu ấy luôn cuốn hút tôi, cứ như đọc từng trang sách của một cuốn sách thú vị, cứ muốn đọc tiếp, hết trang này lại muốn qua trang kia. Ra là cuộc sống của cậu ấy cũng gặp không ít thăng trầm, mới nhỏ tuổi đã phải giúp đỡ bố mẹ bao nhiêu là việc, đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống để được như ngày hôm nay. Và tôi cũng càng thêm ngưỡng mộ cậu ấy hơn bởi tính cách thân thiện, nhiệt tình giúp đỡ và luôn cố gắng cho mục đích của mình.

Thời gian dần trôi, tôi như càng ngày càng gắn bó với nơi đây hơn, dần quen với sự có mặt của cậu ấy trong cuộc sống. Hôm nay là ngày tròn một năm chúng tôi quen nhau. Năm vừa qua quả thật như một giấc mơ, lắm lúc tôi đã từng nghĩ “Liệu cậu ấy có phải là chàng hoàng tử của tôi, người mà tôi luôn mơ ước và suy nghĩ vẩn vơ từ hồi mới vô đầu năm?”

Một năm qua, khoảng thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn. Tình yêu của tôi thì cứ theo đó là lớn dần lên. Tình yêu cho thành phố Quy Nhơn này và tình yêu dành cho chàng “hoàng tử” của tôi. Khoảng thời gian đó chúng tôi đã bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều thứ trong học tập, cuộc sống. Cậu ấy sao cứ như cuốn từ điển vậy, cái gì cũng biết, cái gì cũng hay, mỗi khi tôi có thắc mắc hay câu hỏi gì, cậu ấy đều đưa ra câu trả lời gần như hoàn hảo. Cậu luôn động viên và khích lệ tôi phải cố gắng cho những mục tiêu mình đề ra, không được bỏ cuộc. Cùng tôi đề ra những mục tiêu, những hứa hẹn cùng nhau sau này và cả những giấc mơ ấp ủ bấy lâu nay.

 Có nỗi buồn nào là mãi mãi

Tình cảm giữa chúng tôi cứ thế êm đềm trôi qua, hàng ngày vẫn dành ra những thời gian đi dạo quanh thành phố Quy Nhơn, tới những con đường mang tên “thiên đường ăn vặt” hay những nơi mang phong cảnh lãng mạn, êm đềm. Tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc về cuộc sống của mình, tuy không hoàn hảo như những bộ phim Hàn Quốc lãng mạn, cuộc sống của tôi lại khá bình yên, đơn giản và tình cảm thì không quá lãng mạn nhưng rất đỗi nhẹ nhàng, vui tươi và luôn có sự bất ngờ.

Những tưởng mọi chuyện sẽ mãi mãi như vậy, luôn nhẹ nhàng và đáng yêu, muôn màu sắc. Và thế là cái ngày ấy tồi tệ nhất tôi từng gặp phải cũng đến, cuộc sống của tôi như đảo lộn lên, khi hung tin ấy tới. Cậu ấy đã mãi ra đi vì tai nạn giao thông. Chỉ vì cứu lấy bé gái nhỏ giữa dòng xe qua lại mà cậu ấy đã hy sinh tính mạng của mình. Tôi được hay tin qua chị gái của cậu ấy. Tôi chạy tới bệnh viện, nước mắt không ngừng rơi, chúng cứ vậy mà lăn xuống cho dù tôi có cố gắng kìm chế như thế nào. Mọi thứ như đổ sụp xuống, tôi quỵ xuống khi hay cậu ấy đã mãi ra đi. Người con trai đó đang nằm ở kia, chỉ gần tôi chưa đầy một mét mà sao thấy im lặng, như xa cách quá, đau quá. Những ký ức đẹp giữa chúng tôi chợt tràn về chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi, bao nhiêu mơ ước ấp ủ của hai đứa, bao nhiêu lời hứa… bây giờ, bây giờ chỉ còn lại mình tôi. Tôi yêu mảnh đất Quy Nhơn này, và càng thêm yêu nơi đây cũng là nhờ cậu ấy, giờ cậu ấy đi rồi. Thế nhưng, những ước mơ vẫn còn ở đó, lời hứa vẫn chưa thực hiện xong. Ngày đám tang của cậu ấy thật buồn, và ngày mang cậu ấy đi chôn, tôi gần như không cầm được nước mắt. Bầu trời dường như cũng buồn chung, đổ cơn mưa rào liền hai tiếng đồng hồ.

Đã năm tháng trôi qua, vết thương của tôi vẫn chưa lành hẳn. Nhưng tôi không lấy đó mà để bản thân mình suy sụp, tôi biết cậu ấy không muốn thấy tôi như vậy và nếu biết hẳn sẽ buồn lắm. Những gì đã có giữa chúng tôi sẽ mãi là một kỷ niệm đẹp nhất mà tôi luôn cất giữ cẩn thận trong lâu đài riêng an toàn tuyệt đối.Tôi vẫn sẽ cố gắng tiếp tục, tiếp tục học tập, thực hiện ước mơ ấp ủ của hai đứa là sau này ra trường sẽ kiếm việc và cùng nhau sống và làm việc tại thành phố xinh đẹp này. Tôi yêu Quy Nhơn, yêu từng con đường, bãi cát, yêu từng ngôi nhà, người dân, và tình cảm ấy trở nên ngày càng sâu đậm hơn từ khi quen biết “chàng hoàng tử” của tôi.

© Nguyễn Thị Ái Ly – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top