Có một nơi cho con điểm tựa
2017-04-01 01:20
Tác giả:
Con học lớp 10 thì mẹ nhẫn tâm bỏ con bơ vơ với nỗi đau tuyệt vọng. Mẹ buông tay, mẹ từ bỏ gia đình để đi theo người. Mẹ làm trái tim của ba rỉ máu vì đau, mẹ làm con tổn thương, đau đớn đến tê buốt, thấu tận tâm can. Cũng từ ngày đó, ba trở thành con người khác. Ba nhấn chìm bản thân trong bia rượu, trong những cuộc nhậu với khói thuốc, với hơi men. Có thể mẹ không biết nhưng hàng đêm con phải chịu những lời mắng chửi thậm tệ, những trận đòn không lí do. Nhiều lúc như vậy, con khóc đến thiếp đi đến lúc trời trở sáng. Có lần con giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, vì nhói đau.
Ở trường học, bạn bè dè bỉu, hắt hủi con. Đã nhiều lần con tự hỏi tại sao họ lại đối xử với con như vậy? Có phải chăng “sự khinh bỉ” đã làm con người thay đổi bản chất, vì “miệt thị” mà con người có lương tâm cũng tự mình đánh đổi?
Khi con tuyệt vọng loay hoay trong bốn tường lạnh lẽo bao vây, thì cậu thay mẹ mang lại cho con hơi ấm, cho con tình thương của người thân. Cậu sẵn sàng đưa tay kéo con thoát khỏi đầm lầy sa ngã, sẵn sàng cưu mang con, cho con một cuộc sống mới. Có thể cậu không giàu, có thể cậu hàng ngày phải đi làm thâu đêm để kiếm thêm đồng tiền trang trải cho cuộc sống gia đình, để lo từng bữa ăn cho một nhà bốn người, nhưng cậu đã chấp nhận con, chấp nhận gánh thêm một gánh trên đôi vai đã gầy, đã nếm trải bao sương gió, đã trải qua biết bao thăng trầm của thời gian. Con biết cậu nghèo nhưng trái tim cậu luôn cuồn cuộn cơn sóng lớn chứa chan vị muối mặn mà, nồng đượm, xen lẫn vị ngọt ẩn chứa tận sâu.
Cậu đi làm từ tờ mờ sáng đến khi bóng tối vô tình bao trùm vạn vật cậu mới trở về. Mỗi lần về nhà, mặt cậu lấm lem những bụi, tay cậu rỉ máu vì gạch rơi phải, bụi bao phủ một lớp thật dày trên bộ quần áo đã phai màu vì thước đo thời gian vội vã lướt nhanh theo năm tháng. Những tối muộn cậu đi làm về, lòng con đau thắt khi thấy ánh mắt mệt mỏi lo âu của cậu, và khi cậu nói không ra lời vì kiệt sức. Cậu biết con thương cậu nhiều, nên cậu lúc nào cũng gắng gượng cười với con, luôn nói với con rằng cậu ổn. Nhưng cậu có biết đâu nụ cười của cậu làm con đau biết mấy… Khác với nụ cười mệt mỏi ấy, nụ cười ấm áp, ôn hòa của cậu khi nắm lấy tay con và nói rằng: “ Con đừng sợ, có cậu đây rồi, từ nay cậu sẽ là gia đình thứ hai của con” làm con ấm lòng, bức tường ngăn cản trái tim con lúc đó từ từ gỡ bỏ vì con được quan tâm.

Nhưng con nhận ra rằng, từ ngày con sống với cậu, cậu gầy đi rất nhiều, kinh tế gia đình cũng chật vật hơn. Con chỉ có thể nuốt nước mắt vào vì không cho phép mình yếu đuối, con tự nhủ rằng mình phải thay đổi, phải học thật giỏi để gánh vác kinh tế gia đình.
Có khó quá không với một đứa luôn bị ghẻ lạnh, luôn bị hắt hủi như con có thể làm nên điều kì diệu, thay đổi định mệnh đã an bài? Con không còn yếu đuối như con của ngày xưa, con có tình yêu, con có người luôn đưa tay giúp đỡ khi con vấp ngã trên con đường của mình, nên con đặt ra mục tiêu riêng, và quyết tâm đạt được đến đích cuối cùng. Bỏ qua lời chế giễu, lời gièm pha, con vùi đầu vào sách vở, cố gắng học thật nhiều để đạt điểm cao. Rồi những bài kiểm tra, những cuộc thi cứ diễn ra như thế nhanh như cơn gió. Chỉ một thoáng như chớp mắt, ba năm cấp ba kết thúc như một dấu lặng trong một bản nhạc có quá nhiều tiết tấu.
Ngày con lên Sài Gòn dự thi. Cậu phải làm nhiều hơn, số lần cậu về nhà càng ngày càng ít… chỉ để chạy tiền lo con lên thành phố mấy ngày thi. Cầm trên tay những đồng tiền cậu đổ mồ hôi, cậu bươn chải để lo cho con, nước mắt con chỉ chực trào ra. Con đã khóc, khóc như một đứa trẻ, những giọt nước ướt đẫm hàng mi, những giọt nước mà con đã quên từ lâu. Cậu nhẹ nhàng ôm con. Hơi thở nhẹ nhàng, vòng tay ấm áp giúp con trấn tĩnh. Người cậu luôn có mùi mồ hôi quen thuộc, mùi mồ hôi không khó chịu mà đem lại cho con cảm giác an toàn, vì chính những giọt mồ hôi đấy đã giúp con trưởng thành khôn lớn.
Có phải con nhìn lầm không nhưng hôm đó con thấy mắt cậu đỏ hoe, giọng cậu run run: “Con lên thành phố, ráng thi tốt, cậu mợ và các em ở nhà luôn ở bên con.” Chưa bao giờ con thấy cậu như vậy, chỉ là một phút yếu đuối thôi, nhưng hình ảnh ấy khắc sâu trong trí nhớ con.
Chuyến xe từ từ chuyển bánh, rời xa mảnh đất Tây Nguyên đầy vị chua nhẫn vị đắng đẫm một màu xám tuổi thơ. Ngày con đi, hoàng hôn tắt nắng, để lại nỗi buồn trong tim. Khi ánh sáng mặt trời chiếu sáng, len lỏi qua từng tấm kính, chiếc xe dừng bánh. Vậy là đã đến nơi rồi. Lòng đường chật kín những dòng người tấp nập, những tòa nhà cao tầng làm con choáng ngợp. Khung cảnh yên bình với nắng nhẹ, cơn gió mát dịu dàng giờ đối với con chỉ còn là hư ảo vì nơi này rất khác…
Từ khi con có ước mơ cho riêng mình, con đã tự hứa rằng mình sẽ làm được, sẽ thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất, để một lần thôi, con muốn cậu tự hào vì con. Những ngày thi, mặt trời gắt gỏng làm không khí thêm phần ngột ngạt, có gió, nhưng gió mang hơi nóng, khiến người cảm giác thêm phần bỏng rát. Ba ngày thi diễn ra chóng vánh, đến thật chậm nhưng đi lại vô tình. Vậy là xong rồi cậu ơi, con hoàn thành rồi.
Nụ cười hồn nhiên khi được mẹ cho kẹo, nụ cười hạnh phúc khi được ba cho ôm vào lòng của những đứa trẻ trong công viên làm con chạnh lòng. Con nhớ là ba chưa bao giờ làm thế với con, khoảng cách giữa con với ba luôn là con số một và một dãy không trống rỗng đằng sau. Con sống chung với ba với mẹ trong cùng một mái nhà, nhưng chưa bao giờ con nhận được dù chỉ một chút thôi niềm vui thật sự. Căn nhà kí ức của con lấp đầy những cuộc cãi vã không dứt, những mảnh vỡ thủy tinh đổ nát văng đầy nhà. Lúc đó, trái tim con đã theo những vụn thủy tinh văng thật xa, làm sao tìm lại được mảnh nhỏ nhất để chắp vá thành trọn vẹn. Bầu trời đêm nay thật đẹp. Những vì sao sáng lấp lánh, thấp thoáng ở một nơi thật xa. Thật lâu rồi, con mới thấy được hết cái dịu mát của thiên nhiên. Người ta nói rằng bầu trời chỉ có một, nhưng sao con thấy lạ thế? Có phải chăng là yêu một người, nên yêu hết thảy những điều thuộc về nơi ấy, từ những điều đơn giản, bình dị nhất. Dù là đau thương, là hận ghét, là tất cả những nỗi đau con đã trải qua, nhưng con vẫn yêu thành phố ấy. Vì nơi đó, con tìm thấy bình yên, là ngôi nhà tràn ngập tình thương, không ích kỉ, không nhẫn tâm…Có lẽ đó là yêu, bỏ không nỡ, hận không đành, mà chỉ có thể là đem lòng yêu mến…
Con từng chịu nỗi cô đơn kéo dài hàng đêm trong căn phòng ngập bóng tối, con chịu những vết thương hằn thật sâu trên da thịt, những tổn thương về tâm trí, nhưng bây giờ con không thể chịu được những điều này nữa rồi. Vì con ỷ lại, vì con đã có điểm tựa cho mình, trước đây con từng nghĩ rằng nếu mình chết đi, thì cũng không có gì để tiếc nuối, nhựng bây giờ, con phải sống thật tốt con biết sẽ có người vì con mà khóc, vì con mà dày vò chính mình.
Khí trời mát lạnh giúp con tỉnh táo hơn để cho mình quyết định này. Mấy ngày ở Sài Thành, con suy nghĩ rất nhiều, bởi vì ở đây, con có thể kiếm được tiền, con sẽ không cần phụ thuộc vào cậu nữa. Con quyết định sẽ không trở về cho đến khi thành công sẽ trở lại nơi con thuộc về. Con sẽ ở lại thành phố rộng lớn này, để tạo cho mình một cuộc sống riêng.
Thời gian chờ đợi kết quả thật sự rất mệt mỏi. Hàng ngàn câu hỏi cứ xô đẩy trong đầu con. Lỡ như con không đậu thì biết làm sao? Còn nếu đậu thì tiền đâu để con nộp tiền học? Liệu rằng người ta có nhận con vào học khi nhìn thấy hồ sơ của con không? Liệu bạn bè, thầy cô có khinh thường, ghét bỏ con con không? Con sợ lắm cảm giác bị hắt hủi, con sợ một lần nữa con lại trở về những ngày chỉ có bóng tối làm bạn, chỉ có ánh trăng và những ngôi sao chiếu sáng cuộc đời.

Quên đi mặc cảm, con đi tìm việc, những việc làm để kiếm thêm đồng tiền để sống qua ngày, để kiếm chỗ ngủ qua đêm. Con làm rất nhiều việc, bất cứ chỗ nào có thuê người làm, con đều xin vào làm, từ phụ bán bánh mì, rửa chén, chạy bàn, bán quần áo,… Rồi một phương trời mới mở ra cho con khi con nhận được giấy báo đậu đại học. Con đã khóc, con khóc vì hạnh phúc, vì vui mừng. Lúc đó, con như phát điên mà chạy ra con đường vắng lặng mà hét lên, vì con đã chịu đựng quá đủ để đạt được điều mà có nằm mơ con cũng không nghĩ đến. Con đã đặt vé xe để về “nhà”, để báo tin cho cậu, cho mợ, cho cả nhà.
Chuyến xe rời bánh đưa con về chốn bình yên, bỏ lại sau lưng khung cảnh mờ nơi đất “khách”, quê “người”. Nhắm mắt lại là hình ảnh quen thuộc, là mùi hương nhàn nhạt của cánh đồng cỏ, là bóng lưng gầy in dưới ánh nắng nhẹ chiều tà của mảnh đất Tây Nguyên, là con đường với hàng cây xanh dẫn lối con về nhà. Là tất cả những thứ gần gũi nhất, bình dị nhất, đã bao lâu rồi con chưa cảm nhận được hết những món quà xinh đẹp đó? Qua tấm kính mờ đi vì bụi, con thấy ngôi sao sáng nhất, ngôi sao kia không còn lẻ loi như những ngày con nhìn qua cửa sổ trong căn phòng tối ở ngôi nhà cũ, mà nó phát sáng nhất trong bầu trời đen rộng lớn, bởi xung quanh là những ngôi sao sáng khác giúp nó phát sáng rực rỡ, để trở thành ngôi sao đẹp nhất.
Con đến nơi khi trời vừa sáng. Lấy hành lí xong, con vội vàng đi thật nhanh, vì con nhớ cậu, nhớ mợ và các em. Khi lối về hiện ra trước mắt, một cơn gió nhẹ thổi qua lòng con, nhẹ nhàng, mát dịu. Chậm hơn bước chân vì hàng nghìn cảm xúc ngổn ngang trong đầu con. Chắc rằng cậu mợ sẽ vui lắm, sẽ ôm con vào lòng, lâu thật lâu vì hạnh phúc. Chỉ nghĩ đến thôi mà tim con như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vì con nhớ lắm vòng tay ấm áp của cậu lần tiễn con ra thành phố.
Rồi căn nhà nhỏ màu trắng hiện ra trước mặt con. Tim con đập nhanh hơn, bước chân cũng nhanh hơn. Từng bước thật cẩn thận bước vào, mùi hương quen thuộc sưởi ấm lòng con. “Cậu ơi, mợ ơi! Con về rồi!”. Con vui sướng chạy thật nhanh vào nhà. Nhưng con chết lặng khi vừa bước chân đến phòng khách. Chân con cứng lại, hơi lạnh dần lan tỏa trong lòng ngực, bao lấy trái tim con một cách chậm rãi, từ từ rồi đóng băng lại một lớp băng thật dày.
Vẫn là khuôn mặt đó, ánh mắt đó, là hình ảnh an ủi con mỗi đêm con cô đơn ở Sài Gòn... Đôi chân con mất thăng bằng mà té xuống, đầu óc con hoàn toàn trống rỗng, con không tin vào mắt của mình. Con cứ quỳ ở đó, thật lâu cho đến khi khuôn mặt con ngập nước mắt, con thấy một lồng ngực ấm áp ôm trọn con vào lòng. Mợ ôm con, vỗ vai con nhẹ nhàng. Con vùi đầu vào người mợ, cứ vậy mà khóc, khóc cho đến khi ướt hết một mảng áo bên vai của mợ. Con thấy đôi vai gầy yếu của mợ run run, con hiểu rằng mợ cũng đang khóc, mợ cũng rất đau, là nỗi đau đớn gấp vạn lần nỗi mất mát trong lòng con.
“Cậu con giờ đang ở một nơi thật xa lắm…
Hôm đó là ngày rất đặc biệt, là sinh nhật cậu của con, mợ đã mua cho cậu một bộ quần áo mới vì quần áo cậu con đầy những vết rách. Mợ nấu những món cậu con thích ăn, mợ muốn làm cậu bất ngờ, muốn cậu có một sinh nhật của tuổi 35 với niềm vui nhỏ bên gia đình, vì mùi vị sinh nhật đã bị lãng quên từ khi mợ và cậu thành vợ, thành chồng. Mợ chuẩn bị xong xuôi rồi chờ cậu con về. Mợ chờ cậu con đến bảy giờ tối, chỉ nửa tiếng là cậu con về. Nhưng bảy rưỡi, rồi tám giờ, cậu con vẫn chưa về. Mợ rất sợ, vì cậu chưa bao giờ về muộn như vậy, mợ sợ rằng cậu xảy ra chuyện. Rồi mợ nhận được cuộc gọi từ máy cậu của con, mợ phần nào bình tĩnh hơn, nhưng mà đã chết lặng khi trong máy là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, người ta nói rằng cậu con bị tai nạn và đang trong tình trạng nguy kịch. Rồi mợ vội vàng đi tìm cậu, mợ như mất trí tìm đến bệnh viện cậu đang nằm. Mợ đến cạnh cậu, ôm cậu thật lâu vì có lẽ đó là lần cuối cùng mợ có thể ôm cậu vào lòng mà khóc, mà cảm nhận được hơi ấm còn vương lại, mà khắc sâu vào tâm trí mùi hương quen thuộc mãi mãi chỉ thuộc về người mà mợ đã dành hết thanh xuân, cả cuộc đời để yêu thương.

Cậu ơi, con đã về rồi, con đã từ nơi đất khách về rồi cậu ơi, con đã về rồi… Cậu ơi, con thi đỗ đại học rồi, con thực hiện được giấc mơ của mình rồi, con về để báo cho cậu biết đây. Ở Sài Thành không vui như ở trên ti vi cậu ạ, ở đó nhiều người lắm, cuộc sống ở đó lúc nào cũng vội vã, cũng tấp nập, cũng bề bộn. Thức ăn ở đó cũng không ngon, mà còn đắt nữa, Con nhớ lắm chén cơm canh chua, với con cá khô kho mặn ở nhà, con nhớ lắm bữa cơm đạm bạc thôi nhưng ấm áp bên gia đình. Con nhớ nụ cười của cậu, con nhớ hơi ấm từ vòng tay cậu, và đôi bàn tay thô rám và chai sạm xoa đầu con khi con được điểm tốt. Con nhớ cậu nhiều lắm…
Từ lúc sinh ra con đã phải chịu nhiều cay đắng tủi nhục, chưa lần nào con hạnh phúc. Con nhớ là tuổi thơ của con không phải màu hồng phấn như những bạn bè cùng tuổi, tuổi học trò của con cũng không có những mối tình đầy lãng mạn như ở trong phim, cũng không có những người bạn chân thành nhất để sẻ chia những tủi nhục, những uất ức trong lòng. Nhưng con thấy may mắn hơn bao người khác vì con có cho mình điểm tựa, và nguồn sống để tiếp tục khi con gặp được cậu. Con cố hết sức học để thi đậu đại học để con không con bị khinh thường và miệt thị vì hoàn cảnh sống của mình, con đã lấy lại niềm tin vào chính mình vì cậu là người thầy đã dạy cho con biết như thế nào là mạnh mẽ, cho đến khi con về nhà. Lúc đó con muốn buông tay, con không muốn sống nữa khi điểm tựa của con biến mất, nhưng con thấy mợ khóc, con nhận ra rằng sự chua xót vì mất mát trong lòng con không sánh được cơn đau xé lòng của mợ. Con biết rằng cậu không phải là nguồn sống duy nhất của con, mà còn là mợ, là hai đứa nhỏ ở nhà.
Con không biết thế nào là tình yêu trước khi con gặp được cậu. Không phải chỉ có tình yêu lứa đôi là tình yêu đẹp nhất, mà con nhận ra sự hi sinh để người mình yêu được hạnh phúc là đẹp nhất. Tình yêu đối với con là sự thầm lặng của cậu đi làm để kiếm tiền nuôi gia đình, là sự thầm lặng của mợ đối với con như mẹ ruột để bù đắp cho con khi con mất đi tình mẫu tử.
Cậu ở trên trời cao có nghe được câu truyện của con không? Cậu có nghe được tiếng lòng của con không? Nếu có thể nghe được, con hi vọng rằng cậu sẽ luôn mỉm cười theo sau từng bước đi của con trên đường đời, để hạnh phúc nhìn con khôn lớn với những thành công con gặt hái được. Thanh xuân của con là nước mắt cô đơn trong đêm khuya lạnh lẽo, là nỗi đau bỏng rát của ngọn lửa vô tình từ những biến cố trong đời, là vị đắng đã dần thành quen theo thời gian. Nhưng giữa bầu trời xám trắng ấy là màu vàng của tia nắng mà cậu đã mang đến cho con để tạo nên một bức tranh trọn vẹn. Thanh xuân đi rồi sẽ lại đến, con cảm ơn cậu đã đến trong cuộc đời con. Một lần thôi cho con được nói rằng con yêu cậu rất nhiều…!
Ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu lên khung ảnh cậu, con thấy nụ cười của cậu, nhẹ nhàng, ấm áp tựa làn nước mát chiều thu…
© Giang Hà – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






