Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có cơn gió nào như chợt đến

2013-12-26 10:27

Tác giả:


Café Blog - Cơn gió ùa vào lòng cô, ấm áp khi nghĩ đến anh, những giây phút khi được ở bên cạnh anh. Anh được một suất học bổng đi Nhật vào cuối năm ngoái. Có lẽ lúc này, ai đó ở nơi xa xôi kia cũng đang nhớ đến cô như một người tri kỉ. Bên cạnh anh lúc này, có cơn gió nào như chợt đến.

***
-    Con nhóc  này sau này lớn lên sẽ rất dữ cho mà xem

Ngày mới chào đời, như bao đứa trẻ khác cô được ôm ấp vỗ về trong vòng tay ấm áp của ba mẹ. Mẹ cô sinh cô khó khăn lắm, phải nằm bệnh viện một tuần cô mới chịu ra. Rồi cô khóc, tiếng khóc như chan hòa cùng gió, ba mẹ cô cười, nụ cười hạnh phúc. Trời mùa thu với một có chút nắng, một chút gió nhẹ ùa vào như chia sẻ cùng niềm hạnh phúc với gia đình cô khi đóng nhận một sinh linh mới xuất hiện.

Vào một đêm cuối đông, những cơn gió cuối mùa tuy đã giảm nhưng cái se lạnh của nó thì vẫn còn ám ảnh những người dân vùng quê nghèo Bắc Bộ này. Trong căn nhà nhỏ, dọc triền đê ven sông, anh chào đời. Bên cạnh sự chở che ấm áp của bà và mẹ, thế nhưng trong nhà vẫn thiếu vắng một điều gì đó, lạnh lẽo như thời tiết lúc này vì thiếu vắng bóng dáng của người cha. Anh là một đứa trẻ  “không có cha”.

Năm bảy tuổi, như bao đứa trẻ con thành phố khác, cô vào tiểu học với biết bao sự yêu thương của gia đình, thầy cô và bạn bè, cuộc sống đầy đủ về vật chất và tinh thần. Với những buổi chiều được đi ăn kem hay đi công viên, chơi đùa thỏa thích. Có lần đi ăn kem cạnh bờ hồ, buổi chiều gió mát, không khí thật dễ chịu, vô tình cô làm  bay mất quả bóng bay mà ba đã mua cho cô. Cô khóc và đòi ba phải chạy lên lấy lại cho mình. Ba cô hiền hòa bảo:

-    Giờ con hãy ước một điều ước đi! Quả bóng này sẽ được gió mang đi, bay mãi, mang điều ước đó đi thật cao, thật xa, có lẽ đến một ngày điều ước đó thành hiện thực

Cô đan tay lại, nhắm mắt suy nghĩ lung tung một điều gì đó, ánh mắt trẻ thơ nhìn lên bầu trời như tìm kiếm một điều gì đó trên không trung bao la rộng lớn này. Nụ cười cô hồn nhiên tan hòa vào gió.
Bảy tuổi, anh cùng các bạn chăn trâu, cắt cỏ, thả diều nơi bờ sông quen thuộc, nơi gắn liền với cả tuổi thơ,  với những trò đùa nghịch, đánh trận giả của những đội quân nhí, chơi xong cả bọn thi nhau nằm oài ra cỏ, nghỉ mệt, những cơn gió mát từ sông thổi vào như hòa cùng cuộc chơi.

gió

Mười lăm tuổi, cô bé ngày nào đã lớn, trở thành một thiếu nữ xinh xắn, hơi “lì lợm”, lém lỉnh, học giỏi, một gia đình êm ấm, hạnh phúc, được nhiều người ngưỡng mộ, tưởng đâu cái hạnh phúc như mãi mãi ấy sẽ là điểm tựa cho cô sau này, thế nhưng  đó chỉ là giấc mơ. Rồi cuộc sống gia đình có nhiều rạng nứt, đổ vỡ, công ty của ba cô làm ăn thất bại, bị đổ nợ và ba cô phải vô tù. Cuộc sống như trong mơ giờ như địa ngục với biết bao lời đàm tiếu của dư luận, sự xa lánh của bạn bè, họ hàng.Cô lúc này vẫn giữ lại thóa quen cũ, lúc nào có chuyện gì buồn là cô điều viết tâm sự của mình thả vào quả bóng bay và nhờ gió đưa đến nơi nào đó xa xôi, nơi đó có thể giúp cho con người đạt được ước mơ và vượt lên những nghịch cảnh.Cơn gió nào bay ngang qua, lòng cô lạnh buốt…!

Tuổi 15 đến với anh với nhiều ước mơ của lứa tuổi mới lớn. Giờ tuy không còn những trò nghịch ngợm như ngày xưa cùng các bạn nữa, nhưng anh vẫn thích đi dọc theo bờ sông hiền hòa và thơ mộng , thả hồn cho không gian rộng lớn để tìm về với những kỷ niệm của ngày xưa.

Những năm cấp III, cô cùng mẹ chuyển về quê sinh sống, để quên đi cái cuộc sống ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thành thị, nơi chôn dấu bao nhiêu biến cố.Cuộc sống mới ở nơi thôn quê này, tuy không đầy đủ vật chất như ở thành phố nhưng ở đây khung cảnh thanh bình, con người hiền hậu sẽ giúp mẹ con cô dần xoa nhẹ nỗi đau.Thế nhưng có một điều đã thay đổi rất lớn đó là cô đã không còn là cô bé ngây thơ vui tươi như ngày nào nữa mà giờ đây đã trở thành một người khác, ít nói, trầm tư và khép kín.Nơi này, có một dòng sông uốn lượn vòng quanh, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, và gió sẽ mang những niềm đau đi xa, thật xa…

Xa những gì thân thuộc của làng quê, những năm cấp III, Anh lên trường tỉnh học, sẽ rất ít khi được về với nơi này,xa những cơn gió mang hơi ấm của gia đình, đến với những cơn gió khác mang hơi hướng của sự nhộn nhịp, của thành thị. Một luồng gió mới với biết bao sự đổi mới.

Rồi cả anh và cô cùng đậu vào đại học.

Một ngày anh trở về thăm lại con sông xưa, tuy có ít nhiều thay đổi nhưng nó vẫn hiền hòa như ngày nào. Cô cũng đang ngồi bên dòng sông ấy, với một sự kiện, nhưng hai con người, hai cách nhìn nhận, hai suy nghĩ khác nhau.Vào đại học thì cô sẽ quay trở lại thành phố, nơi mà cô đã muốn tránh xa. Vào đại học, anh sẽ có cơ hội thực hiện mơ ước của mình.Cô nhìn đăm chiêu,buồn bã, suy nghĩ đắm chìm theo những cơn gió xa xăm. Anh với cái nhìn lạc quan, nụ cười như hòa vào gió. Họ nhìn thấy nhau nhưng không ai để ý về đối phương cả, giờ cả hai điều theo đuổi những ý nghĩ  riêng của mình, hai cảm xúc khác nhau.

Chợt! Anh giật mình, có điều gì đó khiến anh chột dạ, cái cảm xúc mà rất lâu rồi anh mới gặp. Phải rồi, mùi hoa bưởi, hoa mà lúc nhỏ anh thường hái về cho mẹ gội đầu. Nhưng nó ở đâu ra? Nhìn quanh thì chỉ có cô bé ngối cách đó không xa mà thôi. Có lẽ, gió đã mang mùi tóc ấy đến với anh…, như một sự vô tình?

Tò mò, anh lại gần bắt chuyện :

- Chào bạn! Hình như giọng anh vẫn chưa đủ to để cô gái nghe thấy. Anh lớn tiếng hơn, lại gần hơn

-Chào, chào bạn! Một sự ấp úng ban đầu. Như bị đánh thức giữa cơn mộng, cô gật đầu chào lại.

- Hình như đây là lần đầu tiên bạn đến nơi này phải không? Nơi này thật là tuyệt đấy, khung cảnh thật là yên tĩnh, nơi này như một người  đã gắn bó với cả tuổi thơ của mình đó.Nếu có lúc nào rãnh thì bạn hãy đến đây thường xuyên nhé, sẽ vô cùng thú vị đấy, và có nhiều điều để khám phá nữa!

Anh cứ mãi mê giới thiệu hồn nhiên như thế, như một người hướng dẫn viên chuyên nghiệp giới thiệu cho một khách lữ hành xa lạ về một nơi mà họ chưa bao giờ đến.Cười đáp lại, cô với giọng ấm áp nhưng trầm buồn:

-    Ừ ! mình cũng hay đến đây ngồi những khi buồn, nơi này ba năm nay như là một người bạn của mình, đến đây mình thấy tâm hồn thanh thản hơn.

Anh đỏ mặt, vì bị “hố” khi nghĩ rằng cô là khách lạ. Cô chỉ cười trừ  rồi quay lưng bước đi, cái nhìn xa xăm, buồn bã. Anh mới chỉ kịp hỏi theo: Tên bạn là gì?

gió

Giờ đã là sinh viên năm hai, cũng đủ lớn để hòa nhập vào cuộc sống mới. Đứng trên ban công của kí túc xá, đêm đến gió thổi xào xạc, như mang hơi lạnh của những giọt sương thấm vào lòng cô, lạnh buốt. Thế nhưng, cô lúc này lại thấy ấm áp, vì cô đang tìm về với những kỉ niệm, những ngày được quen và chia sẻ cùng anh. Nhớ về anh với sự tình cờ để rồi nó kết nối cho một tình bạn thắm thiết, lâu bền.Những kí ức tràn về….

Sau lần gặp gỡ đầu tiên ấy, hai người cũng hay gặp nhau ở khúc sông này. Chính anh đã giúp cô từ một cô gái bi quan sống mãi với cuộc sống quá khứ, trầm ngâm với hiện tại và chưa nghĩ đến tương lai, nếu trở lại thành phố học đại học thì cô sẽ dễ bị ám ảnh của sóng gió gia đình. Với vai trò của một người bạn, anh đã giúp cô lấy lại niềm tin  sống, tin tưởng vào bản thân và vượt lên trên sự sợ hãi của thực tại. Cô vẫn nhớ mãi câu nói của anh: “Điều cốt yếu là ở chính bản thân con nguời, chúng ta sẽ vượt lên tất cả, không có gì là không thể cả. Bạn phải tự tin lên!

Dần dần cô đã vượt lên cuộc sống. Nhờ anh, cô đã thay đổi, vô tư hồn nhiên, vui sống như ngày nào, không còn là “bà cụ non” trầm tư như ngày xưa nữa. Nhờ vào tình bạn thắm thiết. Chính gió đã đưa anh đến bên cô, đã kết nối hai tâm hồn, hai số phận. Nếu như không có gió mang đi bao nỗi niềm, mang đến bao nhiêu kỉ niệm cho mỗi người, mang đến hương thơm của mùi tóc quen thuộc đó, thì lúc này, họ đâu biết nhau!

Cơn gió ùa vào lòng cô, ấm áp khi nghĩ đến anh, những giây phút khi được ở bên cạnh anh. Anh được một suất học bổng đi Nhật vào cuối năm ngoái. Giờ tuy không ở được bên cạnh anh nhưng không lúc nào cô không nghĩ đến anh. Có lẽ lúc này, ai đó ở nơi xa xôi kia cũng đang nhớ đến cô như một người tri kỉ. Bên cạnh anh lúc này, có cơn gió nào như chợt đến.

•    Gửi từ Liễu Nguyễn


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top