Có cô gái đang chờ những dòng tin nhắn của anh
2017-05-06 01:30
Tác giả:
Nếu như đừng nhắn tin thì...
Có thể tôi đã không thể gặp anh trong một ngày mà những giọt mưa rả rích đầu xuân không thôi đọng trên bệ cửa sổ phòng tôi. Tôi không nhớ là mình đã quen anh khi nào. Đó là những ngày còn lại quý giá của tôi ở vùng đất phố cổ uy nghiêm, những ngày nắng yếu ớt không thể níu kéo nổi những cơn mưa đầu mùa xối xả rơi. Và như vô tình chúng tôi gặp nhau qua một sự giới thiệu của một cô bạn. Chỉ vậy thôi thế mà chúng tôi đã có hàng giờ nhắn tin cho nhau như hai đường thẳng song song bỗng gặp nhau ở một điểm giao.
Phải chăng mùa hè bỏng rát của Sài Gòn sẽ không trĩu nặng bởi nỗi nhớ anh? Những dòng tin nhắn thường trực của anh trên điện thoại dù chỉ là những lời chúc ngủ ngon hay nhắc nhở ngủ sớm cũng đủ khiến cho nụ cười của tôi hiện hữu suốt một ngày dài. Anh sẽ không thể nào biết những quan tâm dù nhỏ bé nhất của anh cũng đủ khiến những cơn mưa mùa hạ trong tôi không còn se lạnh như trước nữa.
Có lẽ những bài tập của tôi sẽ được nộp đúng thời hạn hơn. Anh sẽ không thể nào biết, sau khi anh không còn hoạt động trên cửa sổ hộp thoại, khi mà đống bài tập cứ nhởn nhơ trước nỗi khổ sở của tôi thì những dòng tin nhắn động viên của anh khiến tôi có thêm chút động lực để bắt đầu cuộc hành trình đi tìm lời giải đáp. Anh sẽ không thể biết là những lời nói ấy như viên vitamin cuối ngày khuyến khích tinh thần và làm xoa dịu những nỗi mệt mỏi đang trì trệ trong tôi. Có lẽ tôi đã quá phụ thuộc vào những dòng tin của anh chăng?
Và anh sẽ không thể nào biết rằng, con người của tôi trên những dòng tin nhắn của anh thật hoàn hảo. Anh, một con người bận rộn với những lo toan, và trong những dòng tin nhắn, tôi nhìn thấy những nỗi lo lắng ấy. Hình như với anh, tôi là một nơi để anh trút hết những nỗi tâm sự của một ngày dài. Anh kể cho tôi nghe những vất vả của bản thân, những bực dọc của một ngày dài phải đối diện. Còn tôi, như một người em gái luôn sẵn sàng lắng nghe và thấu hiểu những nỗi buồn, những giận hờn, bực dọc của anh và đôi khi lại đưa ra những lời khuyên hữu ích làm xua đi những nỗi buồn không thể gọi tên của anh.
Trong câu chuyện của anh, tôi luôn là một cô gái mạnh mẽ, an ủi, và đi tìm hướng đi cho anh... Nhưng anh đâu biết rằng, có lúc tôi bất lực trong chính câu chuyện của chính tôi. Những lúc như thế, cũng là khi tôi cáu bẩn với những lập luận của anh, những lời nói hay ý nghĩ cổ hủ của anh. Tôi để những bực dọc ấy ngấm ngầm ẩn sâu dưới những dòng tin nhắn bực bội của tôi. Còn anh, anh không biết rằng cô gái dịu hiền của anh đang phải gánh chịu những cảm xúc gì, anh vẫn cứ thẳng thắn đưa ra những suy nghĩ của anh. Và cuộc tranh cãi của tôi và anh cứ thế dài thêm ra, rồi không thể nào có lối thoát hơn...
Và khi những dòng tin nhắn của anh là những giận hờn...
Cũng là lúc trái tim tôi cũng chả khá hơn. Nhưng rồi tôi chọn cách xếp anh vào một ngăn của kí ức, để sau những bận rộn tẹp nhẹp của ngày dài, tôi không phải bận lòng như trước nữa. Tôi biết, tôi và anh đều cần một khoảng thời gian đủ dài để cả hai tìm lại những khoảng lặng bình an cho tâm hồn mình, để thấu hiểu và nhìn lại bản thân mình. Ngoài trời những cơn mưa càng nặng hạt hơn. Những giọt mưa như thấm đẫm vào từng thớ thịt của tôi làm buốt giá trái tim hao gầy vì những giận hờn vu vơ mà bỗng chốc cô đơn quá đỗi. Có lẽ tôi đã sai phải không anh?
Những ngày dài càng lê thê hơn khi thời gian trôi qua và chiếc điện thoại của tôi cứ mãi im lìm trên bệ cửa. Những tia nắng yếu ớt cuối ngày cũng lọt qua khe cửa nhẹ nhàng phủ lên màn hình điện thoại, nhưng có lẽ nắng không đủ sức níu kéo trái tim tôi mạnh mẽ hơn để nhấn số gọi anh. Không biết ở nơi xa anh có nhớ đến tôi, nhớ đến cô gái đang chờ đợi những dòng tin nhắn của anh không?
Và tôi sẽ thôi chờ đợi. Sự kiên nhẫn của tôi có lẽ thua xa nàng nắng mùa tháng tư này. Vì cứ tưởng rằng sau cơn mưa chiều nay, tôi lại sẽ đánh mất cơ hội được tắm trong cái nắng dịu êm của chiều tà nơi ban công kí túc nhưng không... nắng chưa bao giờ làm tôi buồn lòng. Chỉ có anh như vô tình khiến cho một nửa kí ức của tôi chợt trống rỗng...
Tôi dần nhận ra rằng, càng trưởng thành con người ta càng lười giải thích. Có khi ai đó hiểu lầm, ta thậm chí cứ để họ tự tìm ra câu trả lời theo thời gian. Ta chỉ cần những người yêu thương hiểu ta là đủ. Cuộc sống là để sống, không phải là để giải thích... Và có lẽ tôi nên để cho thời gian tự tìm ra câu trả lời cho mối quan hệ của tôi và những dòng tin nhắn vô định của anh.
Có lẽ anh đang bận với những lo toan, hay những điều tôi chưa kịp hiểu về cuộc sống của anh. Tôi nghĩ vậy, và một cách như là để bản thân không tổn thương hơn nữa, tôi đã tắt thông báo tin nhắn nơi hộp thoại của anh. Hình như từ khi nhận ra sự thờ ơ ấy của anh tôi đã tìm thấy một người bạn khác có vẻ trung thành và cũng yêu thương tôi vô điều kiện. Là nắng mùa tháng tư này, là những giọt mưa rả rích nhẹ nhàng nhỏ từng giọt trên ô cửa sổ phòng tôi mỗi sáng sớm...
Còn khi những dòng tin nhắn là những lời xin lỗi tràn ngập hộp thoại...
Gấp vội những lo toan của một ngày dài, dù đã cố gắng tự hứa với bản thân, rằng sẽ không đọc những dòng tin nhắn của anh. Vì mỗi lần đọc là mỗi lần tự khiến bản thân đau lòng hơn trước sự trắng tinh của hộp thoại và những dòng tin nhắn cũ. Nhưng chiều này, tôi đã dặn lòng rằng chỉ hoài niệm một chút về quá khứ, và cho phép bản thân tò mò một chút rằng sau chừng ấy thời gian, liệu anh có nhắn lại cho tôi hay anh lại để sự chờ đợi của tôi thành bọt biển? Hoặc nếu anh không nhớ đến tôi, không cần tôi thì những dòng tin nhắn cũ cũng khiến tôi quyết định có nên từ bỏ mối quan hệ này nữa hay không?
Và khi nhấp vào hộp thoại cũ, tôi đã không kịp thở khi hàng tá những câu nhắn tin xin lỗi ngập tràn hộp thoại. Và tiếng gọi í ới của anh, những câu nói đùa của anh khiến nụ cười của tôi không thể nào khép lại. Như một điều tự nhiên nhất, anh luôn tạo cho tôi những bất ngờ không thể nói hết.
Con gái rất thích chiều chuộng, nhưng cũng ưa mít ướt và bướng bỉnh một cách ngoan cố. Dù tôi biết tôi đã sai khi cứ tiếp tục cãi chày cối với anh và không chịu lắng nghe những lời giải thích hay xin lỗi của anh dù nhỏ nhặt nhất. Nhưng khi nhận được hàng tá những lời xin lỗi ấy, tôi vẫn chưa thể cho phép bản thân tha thứ cho anh, dù rằng đó cũng có một phần lỗi của tôi. Phải chăng, tôi đã quá cứng đầu như anh hay bảo tôi là “khúc gỗ đáng yêu” của anh hay sao?
Và sau tất cả những giận hờn ấy, tôi đã thôi không còn cứng đầu hay ngang bướng cãi lại anh như trước, thay vào đó là những dòng tin nhắn ngắn hơn, có nội dung hơn. Và những lợi chúc vì thế được gửi đi nhanh hơn. Nhưng rồi, có một điều tôi tin rằng sẽ còn mãi đó là những dòng tin nhắn ấy, và mỗi quan hệ của tôi và anh sẽ không mất đi như tôi vẫn nghĩ? Phải không anh?
© Lê Thị Thanh Phương Thảo – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu