Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình chàng lính

2020-08-08 01:20

Tác giả: giang


blogradio.vn - Anh yêu chị, tin chị, và chị chính là một phần cuộc sống không thể thiếu đối với anh. Anh tin chị, nhưng anh không tin những gã đàn ông ngoài kia, những gã lấm la lấm lét chực chờ cơ hội rồi sấn tới khi có dịp, khi anh để lộ chút sơ hở

***

- Còn bảy tháng nữa, mày à?

Hải nằm bắt chéo chân trên giường với những ngón tay đặt trước bụng khẽ vỗ vỗ vào nhau, hấp háy mắt nhìn trần nhà, gương mặt anh có chút hồ hởi. Tôi biết Hải đang nói về ngày ra quân, là ngày mà anh vô cùng mong đợi. Chúng tôi nhập ngũ tính đến bây giờ thì đã được một năm ba tháng rồi, cũng đủ thời gian để tôi biết về con người anh, về cuộc sống trước đây và những tâm tư hiện tại của anh. Một thanh niên hai mươi nhăm tuổi mới bắt đầu nhập ngũ, lão làng nhất trong chúng tôi, anh chính là anh cả, là thủ lĩnh trong kíp bảy tên bộ đội này.

Anh bảo số anh trắc trở, thất tha thất thểu kiếm việc làm mấy năm nay, nộp hồ sơ ứng tuyển tứ phương tám hướng mà không nơi nào nhận. Nhưng anh không bỏ cuộc, bởi anh biết phía sau lưng mình luôn có một người phụ nữ đang chờ, và trên vai anh đang gánh vác trách nhiệm của một người con, một người chồng mẫu mực. Dù chưa cưới hỏi gì, nhưng anh chị nguyện gắn bó keo sơn với nhau, coi nhau như vợ chồng. Cuối cùng sau bao nhiêu vất vả, anh cũng kiếm được việc làm ưng ý trong một công ty điện lực miền Trung. Tôi có thể nhìn ra vẻ mặt phấn khởi của anh khi kể về thời điểm đó, vui đến nỗi mấy hôm liền anh đều không ngủ được, vui bởi sự vất vả mấy năm qua cũng được ông trời nhìn thấu. Anh mừng vì mình đã có công việc, có thể lo cho chị một cuộc sống đủ đầy hơn. Nhưng ngặt một nỗi vừa kí hợp đồng được ba tháng thì có lệnh nhập ngũ, lời hứa cưới chị, anh đành lòng gác lại. Tôi còn nhớ như in những ngày đầu nhập ngũ, tôi thật sự ấn tượng với anh, một chàng trai rắn rỏi, chất phát và một ít u buồn, đôi phần lắng lo. Có lẽ anh trách đời mình hẩm hiu, cũng có thể anh ngờ vực về chuyện tình chàng lính, chuyện mà bao lớp bộ đội đi trước đều truyền tai nhau. Những cuộc gọi lén lút ban chỉ huy nơi nhà tắm, những lần trốn kĩ trong chăn mặc cho cái oi của mùa hè, anh đều cố gắng gọi cho chị mỗi khi có dịp. Lần nào nghe điện thoại xong, tôi cũng thấy anh rạng rỡ, miệng cứ tủm tà tủm tỉm suốt. Có lần thằng Hòa ròm chọc:

- Coi chừng khi anh về nhà, chị lại ẳm cháu ra rồi bảo, chào chú đi con thì hơi mệt anh nghen.

- Đấy là bồ chú thôi, còn người yêu tôi đây thì không như vậy – anh nghiêm mặt, gắt lại.

Anh không thích ai nói xấu về chị. Anh yêu chị, tin chị, và chị chính là một phần cuộc sống không thể thiếu đối với anh. Anh tin chị, nhưng anh không tin những gã đàn ông ngoài kia, những gã lấm la lấm lét chực chờ cơ hội rồi sấn tới khi có dịp, khi anh để lộ chút sơ hở. Tôi từng thấy anh đau lòng như thế nào, sốt ruột ra sao khi biết tin chị phải vào viện mổ ruột thừa nhưng anh lại không thể ở bên chăm sóc chị, vỗ về chị. Cả đêm anh trằn trọc, lăn qua lăn về, ngồi dậy, đi tới đi lui. Vô vàn cảm xúc hiện hữu trên gương mặt anh. Lo lắng, mông lung, thất vọng, tôi không thể hình dung hết tâm tư anh lúc này. Tôi vỗ nhẹ vai anh:

- Anh đừng lo quá, chị sẽ ổn cả thôi, chi chứ bác sĩ bây giờ giỏi lắm anh ạ.

Anh ngước mắt nhìn lên vầng trăng sáng qua khung cửa sổ, để những mảnh gió phà nhẹ vào gương mặt não nề, thở hắt ra:

- Anh mày ích kỉ quá phải không? Trước đây không thể cho cô ấy cuộc sống nhàn nhã, bây giờ không thể cho cô ấy bờ vai tựa vào, một mình em xa phương đơn thân độc mã chinh chiến với bệnh tật. Anh không thể tin vào bản thân mình nữa rồi, không tin rằng có thể cho cô ấy một tương lai tốt đẹp như lời hứa năm xưa.

Nét đau khổ hiện hữu trên gương mặt. Anh muốn buông tay, muốn cô ấy có thể đến với người đàn ông khác tốt hơn mình, chí ít có thể ở bên mỗi khi cô cần. Anh thất vọng về bản thân luôn làm khổ người mình yêu, mất lòng tin về chính mình, những hứa hẹn năm xưa vẫn còn nguyên đó, chưa điều nào thành hiện thực.

- Vậy anh nghĩ ... chị ấy có muốn điều này không? Chia tay ấy.

Anh khẽ chau mày. Trầm ngâm. Im lặng. Anh lủi thủi đi ra ngoài. Có lẽ anh đang rối ren lắm.

Tôi đã từng thấy chị đến đây, một lần. Một cô gái chân phương nhưng không nhu mì, thục nữ nhưng độc lập. Chị đến để tạm biệt anh và thông báo rằng mình vừa trúng tuyển chân thư kí trong Sài Gòn. Có thể sắp tới chị không tới thăm anh thường xuyên được, nhưng chị sẽ cố gắng dàn xếp. Có lẽ chị ấy vẫn chưa dàn xếp được thời gian nên kể từ khi đó tôi chưa hề gặp lại chị thêm lần nào.

Tôi không biết anh đã nói lời chia tay với chị ấy chưa, nhưng mấy hôm liền nhìn anh rủ rượi, bơ phờ, bỏ ăn, bỏ uống, lết tha lết thết. Chỉ huy cho phép anh nhập viện để kiểm tra sức khỏe, nhưng anh từ chối, anh về phòng và anh ngã qụy xuống. Chỉ huy hỏi, đồng đội thăm nhưng anh không nói, không rằng, nằm ì không ngồi dậy, mà đã ngồi dậy thì không muốn nằm xuống. Anh xanh xao, phờ phạc. Chỉ huy cũng chưa biết phải giải quyết như thế nào. Tôi xin phép ở lại với anh. Mấy giờ đồng hồ ngồi bên cạnh anh, tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn anh. Bởi tôi chưa rõ sự tình trong anh, bất cứ lời nói nào của tôi có thể vô tình nhưng lại trở thành vết dao chí mạng cứa vào tim anh.

- Nếu nhớ nhà, thì anh xin phép ra ngoài một chuyến.

Vẫn là không gian lạnh như tờ, lời nói của tôi như tan vào không khí rồi cuốn bay ra ngoài cửa sổ, biến mất.

Tối, tôi lại đến thăm anh. Nhưng anh không ở đó, hỏi một anh quân y mới biết anh về nhà từ chiều rồi. Anh về nhà mười ngày, tôi chờ tin báo từ anh, nhưng không một cú điện thoại, không một tin nhắn. Tôi không biết anh có xảy ra chuyện gì không, có quẫn trí làm bậy không? Bởi anh, một người đàn ông với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm lại yếu đuối hơn ai hết.

Ngày anh về lại quân khu, tôi không hỏi anh không nói nhưng sâu trong thâm tâm tôi biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp. Bởi trên tay anh lúc này lỉnh kỉnh quà quê, mang vào chia anh em mỗi người ăn một ít cho đỡ nghiền, cho đỡ nhớ nhà. Và nụ cười không ngớt trên gương mặt mới mấy ngày trước thôi còn bơ phờ như xác chết. Thấy anh vui, miệng tôi tự nhiên cũng kéo căng ra, cười suốt cả buổi.

Hôm nay tôi lại được nghe anh khoe rằng khi nào ra quân thì lập tức rước chị về nhà, không để chị phí hoài một giây thanh xuân nào cho việc chờ đợi anh nữa. Và không kèm theo lời nhắc nhở với đứa em nhỏ ‘’cưới vợ phải cưới liền tay, mày mà để lâu nó khê ra đấy’’.

Một tình yêu được gầy dựng bởi hai trái tim chân thành, tin tưởng nhau thì dù sóng gió, trắc trở ra sao cũng không thể nào lung lay nó được.

© giang - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Định mệnh anh và em | Những Blog Radio hay nhất về tình yêu người lính

 

giang

chú Chim đấu tranh thoát khỏi quả trứng. Quả trứng là thế giới. Ai muốn được sinh ra trước hết phải phá hủy một thế giới. Chú chim bay tới bên chúa. Tên vị chúa là Abraxas

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top