Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện lúc tan chiều…

2010-04-19 16:41

Tác giả:


Blog Việt

Con phố chật hẹp giờ tan chiều, đủ loại ô tô, xe máy, xe đạp thi nhau hối hả chen chúc. Ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cái mớ hỗn độn bụi, khói xe rồi tiếng còi inh ỏi nên hình như cũng chẳng mấy bận tâm tới những va quệt gây ra cho nhau, có chăng cũng chỉ là vài cái nhìn khó chịu, vài cái cau mày hay mấy câu hằm hè "Đi đứng thế à" họ quăng cho nhau vội vàng rồi lại qua luôn vì ai cũng bận chen lên trước.
 Chợt một bà đi Dream cố len lên cạnh cái ô tô con sang trọng, bà đập đập tay vào cửa kính mặt hớt hải khiến anh lái xe vội vàng kéo kính xuống
 
- Con mụ bán rau đằng sau nó vừa đâm vào xe anh rụng cả ống xả rồi, kia kìa nó ở ngay sau đó.
Vừa nói bà vừa chỉ ra phía đuôi xe, mụ bán rau sợ hãi luống cuống như muốn trốn chạy nhưng nhìn xung quanh mụ biết đó là điều không thể. Anh lái xe vội vàng xi nhan táp xe sát vỉa hè rồi nhanh chóng chạy lại đuôi xe nhìn ngó khuôn mặt đầy lo lắng. Mụ bán rau dưới sự giám sát và những lời kết tội oang oang của bà đi Dream cũng khó nhọc đưa cái xe Cup 50 cũ nát chất đầy những rau vào sát vỉa hè.
 - Bà đi đứng kiểu gì đâm hỏng ô tô người ta định bỏ trốn hả?
 
Thấy chuyện, một thanh niên dánh vẻ bặm trợn đang ngồi uống nước ở quán cóc gần đó liền chạy ra:
 - A con mẹ bán rau này! Đâm hỏng xe của người ta rồi định chạy hả? Giấy tờ xe đâu đưa đây tao xem nào!
 
Mụ bán rau sợ đến bủn rủn cả chân tay, run rẩy mãi mới móc được cái túi nhỏ được quấn kĩ nhét trong vạt áo. Thằng thanh niên giật phắt lấy trong khi mụ đang lập cập mở ra
 - Á à, không giấy đăng kí, không bảo hiểm, bằng lái của mụ đâu, không có nốt chứ gì? Bây giờ gọi công an đến nhé ! Nộp phạt ít nhất cũng phải đôi triệu rồi giữ xe ba tháng
 
Chen chúc là thế, vậy mà ai đi qua cũng cố nán lại xem chuyện gì xảy ra nên đoạn phố càng trở nên chật cứng, tiếng còi xe bấm inh ỏi liên hồi, tiếng người đi đường cục cằn chửi tục, có đôi trẻ mặc đồng phục của một trường cấp 3:
 - Đáng lẽ phải cấm cái bọn rau cỏ này không được cho vào thành phố
 
- Nó cứ nghĩ đường phố là cái ruộng rau nhà nó hay sao không biết?

Cô bé ngồi sau tỏ vẻ thông cảm với cậu bạn hùa vào rồi hai đứa ôm nhau lách qua đám đông chẳng buồn ngoái lại.
 Mụ bán rau đang co dúm người trước những cái nhìn khinh miệt, những câu chửi thề người đi đường ném cho mụ. Đến đoạn gã thanh niên bặm trợn nói thì mụ sợ quá ngã ngồi xuống bậc hè khóc ầm lên
 
- Tôi lạy anh, cả nhà tôi trông vào xe rau này giờ thu xe thì tôi biết sống thế nào, anh làm ơn làm phước tha cho tôi với.
 - Tha là tha thế nào, còn tiền đền cái ống xả mụ đâm vào nữa, để xem nào mụ có bao tiền...
 Vừa nói gã mắt gã vừa hau háu mở cái ngăn khóa cái túi của mụ bán rau.
 
- Ái chà ! Bán rau mà cũng nhiều tiền phết nhỉ xem nào... giờ mụ chọn đi gọi công an đến phạt rồi thu xe hay đền chỗ tiền này
 - Tôi lậy anh, đó là tất cả tiền hàng, cả tiền để mai cho cháu đóng học nữa, anh làm ơn làm phúc..
 
Mụ chắp hay tay lạy lấy lạy để gã thanh niên nước mắt như mưa
 
- Thôi được rồi chỗ này mai mụ đóng học cho con, còn chỗ này để đền cho anh lái xe
 
- Anh làm ơn làm phước..
 
 - Ơ cái con mụ này ! Mụ đâm vào người ta chả lẽ không đền à? Thương mụ chỉ lấy đủ tiền sửa xe thôi ko biết điều biến ngay đi. Kia kìa tắc đường cảnh sát giao thông nó đang đến kia kìa, có biến nhanh không? Thích nó đến nó lại chả thu xe còn phạt nhiều hơn à ?!
Ảnh minh hoạ: Bạn đọc (st)
 Tiếng còi xe cảnh sát hú từ đằng xa vọng lại, mụ bán rau khuôn mặt sợ hãi đến dăn dúm. Cuống cuồng cầm lại cái túi của mình rồi lao tới cái xe rau, tay chẳng kịp quệt nước mắt. Cái xe giở chứng chẳng nổ máy, mụ luống cuống dắt lao đi như muốn chạy
...

- Này!
 Gã thanh niên hất hàm về phía anh lái xe, tay đưa xấp tiền. Khúm núm cầm xấp tiền, nhìn mắt gã thanh niên anh lái xe hiểu ý ngay:
 
- Cảm ơn anh giúp em giải quyết, đây gọi là có mấy đồng gửi anh uống nước

- Không có gì, mình người thành phố cả phải giúp nhau chứ. Chú có lòng thì anh cũng xin, môi gã hiện lên một nụ cười nham nhở, bàn tay nần nẫn những thịt đưa ra cầm tiền
 
- Dạ còn bác...

Vừa nói anh lái xe vừa quay sang bà đi xe Dream ánh mắt tỏ vẻ biết ơn

- Thôi thôi ! Chú giữ lại mà sửa xe, bác thấy thì bảo giúp thôi chứ để con mụ đó đi rồi chú tốn bao tiền sửa xe thì tội lắm
 
- Dạ vâng thế cháu cảm ơn bác, cháu xin phép về kẻo muộn giờ gara đóng cửa
Nói rồi hắn mỉm cười chào bà cùng gã thanh niên giờ đã trở lại quán nước đang ngồi giơ tay ra vẫy vẫy.

Vào xe hắn nổ máy, nhìn qua gương chiếu hậu bà đi Dream vẫn đang đứng khoe chiến công của mình với vài người hiếu kì còn sót lại. Gã thanh niên cũng đang cười rất tươi với chị chủ quán. Còn hắn - hắn thầm nghĩ: "May quá, cái ống xả hôm trước tối trời lùi phải cọc bê tông gãy ra chưa có tiền sửa" rồi phóng xe đi thẳng.

 

Chia sẻ của bạn đọc:

 

ÔI cái cuộc đời này!

 

,
huyenthanh, HVBCTT, gửi lúc 13/04/2010 10:50:38

 

Cung la con nguoi voi nhau ma no doi xu...buon qua!

 

,
Tuan, BKDN, gửi lúc 12/04/2010 13:08:48

 

cs luôn la thê nhy ,hinh nhu ko phai ngươi ,lam ngươi ko ai lam thê

 

,
hoahongtrang, dthap, gửi lúc 07/04/2010 21:15:30

 

có tiền chưa chắc có giáo dục
có giáo dục chưa chắc có văn hóa.
người ta vẫn còn phải học những thứ tưởng chừng như là tầm thường ấy cả đời đấy.

 

,
aki, gửi lúc 07/04/2010 16:42:17

 

Cuộc sống mà. Có Người thì cũng có cả Con chứ. Đôi khi, trong cái vẻ người là...súc vật!

 

,
Alkool, gửi lúc 03/04/2010 01:08:56
 

 

đời còn có những kẻ như thế

 

,
bee, gửi lúc 02/04/2010 13:12:47

 

Cách đây 5 năm, hồi còn sinh viên (năm 1) ở HN, cũng quẹt xe oto người thành phố, nhưng hồi đó đi xe đạp, phố xá đông đúc, người oto tính bắt đền nhưng may mắn hơn, người ngồi quán nước bên đường, nói to: thôi đi đi cháu, quẹt sơ không sao đâu, đi đi... Ba năm trước, cũng đường HN rộng thênh thang, 1 mình 1 làn đường, 1 anh kia đi bộ ngang qua, ầm.. mình tông xe anh, anh ngã lăn ra đường, anh đứng dậy bảo không sao, em đi đi... Có lẽ mình may mắn hơn, hơn rất nhiều...

 

,
cam ly, VN, gửi lúc 01/04/2010 09:03:06

 

Đọc xong bài viết mà tôi thấy buồn quá, buồn cho những suy nghĩ đạo đứa của con người. Bon chen, lừa gạt nhau mà sống, dẫm đạp lên cuộc sống khó khăn của những người nghèo khổ. Ai ũng có cuộc sống riêng của mình, cớ sao phải làm khổ nhau làm gì? Sông có khúc, người có lúc. Của thiên trả đia. Cuộc sống luôn công bằng mà. Ác giả thid ác báo mà thôi.

 

,
Nguyễn Đạt, Phượng Nghi - Như Thanh - Thanh Hoá, gửi lúc 01/04/2010 09:02:24

 

Chẳng biết nói gì ngoài 1 cảm giác buồn cứ dâng lên trong lòng...Buồn cho kiếp người nghèo hèn. Buồn cho 1 nền văn minh đô thị. Buồn vì những cú shock văn hóa như vậy ngày càng nhiều...

 

,
nthhanh, HN, gửi lúc 31/03/2010 22:31:52

 

Đọc xong buồn quá, thành phố bây jờ chỉ những người như thế thôi sao? Người với người mà đối xử như thế sao? Những người khách du lịch chứng kiến thì sẽ nghĩ j về đất nước chúng ta?

 

,
Hoang Anh, 35 Hang Voi, gửi lúc 31/03/2010 19:16:06

 

Sao lại có những loại người như vậy chứ, thích lo chuyện bao đồng, còn loại "May quá, cái ống xả hôm trước tối trời lùi phải cọc bê tông gãy ra chưa có tiền sửa" ác thật, hok bít thương người, hok bit trên đât nước việt nam nay có bao nhiêu loại người như vậy nữa. Chuyện vậy mà cũng làm được. Chán thật

 

,
Hong, gửi lúc 31/03/2010 17:32:00

 

Đọc xong thấy mắt mình cay cay, giống mẹ mình ở quê quá, cuộc sống này đã quá khắc nghiệt rồi, cố hi vọng bám trụ vào tình người giữa con người với con người thế mà...biết bao giờ người lao động chân chính mới có cuộc sống yên bình và tốt đẹp hơn.

 

,
hongdt85, HN, gửi lúc 31/03/2010 17:21:01

 

Giống như bức tranh Nghị Quế và chị Dậu xưa kia. Khổ thân mụ bán rau. Cái nghèo làm cho người ta đã nghèo đã khổ, còn khổ hơn....

 

,
dauxu, gửi lúc 31/03/2010 16:04:40

 

Đọc xong câu truyện mà buồn quá!! Nhớ đến mấy câu thơ của Tố Hữu:
" Nếu là con chim chiếc lá
Thì con chim phải hót
Chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình..."

 

,
thu huyền, Như Quỳnh-Văn Lâm- Hưng yên, gửi lúc 31/03/2010 16:03:32

 

Cuộc sống thật nhiều chuyện chéo ngoe. Cầm những đồng tiền như vậy mà những người ngồi trên xe ôtô vẫn còn mỉm cười đc. VN còn bao nhiêu mụ bán rau như vậy nữa?! Đi chợ mua rau chắc sẽ ko mặc cả nữa.

 

,
Người đi đường, BG, gửi lúc 31/03/2010 14:53:51
 
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và Em (Phần 2)

Anh và Em (Phần 2)

Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Lời tạm biệt cuối thu

Lời tạm biệt cuối thu

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

back to top