Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện của mùa đông

2015-01-22 01:00

Tác giả:


Truyện Online - Tôi đứng dậy, lấy bút nhớ vạch một đường màu vàng lên dòng chữ “You only live once”. Mùa đông mới chỉ bắt đầu ghé thăm những vạt hoa màu hồng phấn tuyệt đẹp.

***

Ly ngồi kế tôi bên chiếc bàn nhỏ có bày một giỏ hoa làm bằng lụa, trang trí rất tinh xảo, cánh hoa li ti li ti trông giống một loại hoa trong bộ phim truyền hình nổi tiếng tôi từng xem. Hoa tên gì tôi cũng không còn nhớ nữa, phim tên gì cũng không tài nào nhớ được, chỉ biết những bông hoa có cánh li ti, từng chùm từng chùm nổi lên giữa cái lạnh của mùa đông, mang màu hồng phấn tuyệt đẹp.

Ngồi cạnh Ly, tôi bất giác nhớ đến những chùm hoa ấy, mà chính xác hơn là cánh đồng hoa, với những cánh li ti màu hồng phấn, vươn lên giữa khoảng không gian băng giá.

Ly chạy về nước, gọi điện cho tôi trong cái lạnh cắt da cắt thịt của Hà Nội, mấy lá bàng hi hữu còn sót lại tưởng chừng chỉ cần khẽ khàng chạm một cái là chao liệng, rơi xuống mặt đường xám xịt vang một tiếng khô khốc, giòn tan, tâm trạng hôm đấy của tôi cũng y chang thế, khô và giòn, cái thứ khô và giòn đến dễ cháy và dễ bùng nổ. Tôi muốn tát cho Ly một cái thật đau, cho cái lạnh và sự đau đớn hòa làm một, để nó tỉnh ngộ ra, để nó biết thế nào là hối hận. Nhưng rồi tôi nhìn cu Nguyên, tôi không tài nào tát được nó, một câu trách móc, mỉa mai cũng không thể, nhìn ánh mắt thằng cu Nguyên chốc chốc lại đảo một cái, như bọn trẻ ranh sợ bố mẹ mắng, len lén nhìn về phía Ly, tôi thấy mặt Ly trắng bệch, cái màu da như cặp bài trùng với thời tiết.

“Nó lớn quá!”

“Phải, Nguyên đã lớn rồi, đã 3 năm trời, sao mày không để cho nó cứ thế lớn lên yên ổn, mày về làm gì? Mày về đòi lại nó hay định giết chết nó?”

Tôi nghiến răng, cố cho cơn giận dịu xuống. Giữa cái lạnh căm căm đâm vào da thịt, mặt và hai tai tôi vẫn đỏ bừng, nóng muốn phát cháy lên. Tôi giận lắm, muốn đay nghiến con bé nhiều nữa, nhưng rồi tôi lại thấy thằng Nguyên len lén nhìn tôi, hai tay hồng hào bấu lấy ống tay áo khoác của tôi, tôi không nói nữa.

cafe

Ly cũng im lặng, thằng Nguyên cũng im lặng, thỉnh thoảng hai mắt hết nhìn tôi lại nhìn Ly, len lén, tội nghiệp. Tách café trên tay nguội từ bao giờ, hai tay ôm trọn một vòng cốc cũng không còn cảm thấy ấm nữa, lòng tôi chùng xuống, da mặt cũng sắp là một cặp bài trùng với cái lạnh ngoài kia.

“Anh ấy sao rồi?”

Tôi thấy trong câu hỏi của Ly có vị đắng, nó nén hơi thở, im lặng mãi rồi hỏi tôi câu đấy. Bây giờ tôi thấy thương nó hơn là giận, thương nó như thương đứa trẻ bị bỏ rơi giữa trời lạnh, không nhà, không người thân và…cũng không một que diêm đốt. Sự cô đơn và chín chắn hằn lên trên hai khóe mắt nó, sâu và vô cảm.

“Duy trưởng thành rồi”.

Tôi trả lời Ly, thấy bản thân mình còn nhiều nỗi băn khoăn hơn cả Ly lúc này. Tôi ôm Nguyên vào lòng, đứng dậy ra khỏi quán café, muốn quay lưng nhìn Ly một cái thật sâu, muốn nhìn nó như cái nhìn ngày xưa hai đứa còn chơi thân với nhau. Nhưng rồi tôi không đủ can đảm quay đầu lại, cứ thế đứng quay lưng lại với Ly, buông một câu: “Duy nó còn nhớ mày lắm!” rồi xốc thằng cu Nguyên bước nhanh qua cánh cửa kính còn lờ mờ một làn hơi mùa lạnh bám riết. Tôi sợ mình quay lại, rồi sẽ khóc.

***

Duy, Ly và tôi chơi với nhau từ hồi cấp ba, ba đứa hay rủ nhau ra bãi sông gần nhà bắt cá. Nhà ba đứa không ai theo nghề nông, nhưng dở hơi một nỗi, ba đứa lại thích làm nông dân, muốn thử công việc lấm bùn đất. Vậy là chúng tôi hùn tiền mua nơm, mua giỏ, mua cả vợt, cả thính từ cửa hàng trong thành phố về bắt cá, bắt tôm. Rảnh rỗi hay được nghỉ học, ba đứa lại ra bãi sông, chiến lợi phẩm thu được đem ra chợ cho hết mấy cô hàng cá, gọi là giúp đỡ thêm phần nào công sức. Có lần, Duy vớt được hai con sít cờ đuôi dài, mình hoa văn sặc sỡ rất đẹp, nó đem cho cái Ly mà từ chối thẳng thừng mấy lời ỉ ôi xin xỏ của tôi.

Tôi biết Duy thích Ly, từ cái cách nó nhìn Ly đến việc ngày nào cũng vờ xe hỏng để nhảy lên xe Ly, rồi đèo con bé đi học. Ly cũng biết Duy thích mình, có điều nó bảo: nó còn nhỏ, bố mẹ cũng dặn không được yêu lăng nhăng để tập trung học hành thi đại học.

Những ngày làm hồ sơ thi đại học, Duy hỏi Ly thi trường nào, Ly bảo thi trường Ngoại thương, Duy gật gù. Thế là ngay hôm sau, khi tôi giật lấy bộ hồ sơ của thằng Duy đã thấy nó đề ngay ngắn hàng chữ ở cột trường đăng ký là Đại học Ngoại thương Hà Nội. Tôi cốc đầu Duy, lẩm bẩm:

“Cái loại si tình thế này thì chỉ có khổ thôi!”

“Mày thì biết cái gì, Ly nó không như mày, mày xem lại mày đi, vừa chanh chua lại xấu xí, coi chừng ê sắc ế dài dài”

“Phủ phui cái mồm thối, bà đây mà chỉ cần nói xấu vài câu thì nhà ngươi chỉ có nước tay trắng về quê”.

Duy xum xoe mua cho tôi một chầu kem ăn bét nhè mệt nghỉ. Từ đấy đến khi kết thúc kì thi Đại học, tôi nói gì Duy tăm tắp nghe theo, Ly nhiều khi cứ tròng mắt nhìn hai đứa không thôi, rồi cả ba lại phá lên cười.

Kết quả thi Đại học gửi về từng trường phổ thông, ngày ấy mạng Internet chưa phát triển như bây giờ, muốn biết đỗ trượt thì phải tới bảng tin ở trường để xem. Duy và Ly cùng đậu Đại học Ngoại thương, tôi cũng toại nguyện với kết quả thi đỗ Đại học Văn hóa Hà Nội. Trước ngày nhập học, cả ba đứa hẹn nhau phải thường xuyên gặp mặt, tán phét. Tôi hậm hực:

“Giờ thì vui rồi, hai đứa chúng mày cùng trường, cùng ngành, lại tha hồ mà uyên ương ấp ủ lấy nhau, tao đây giường đơn gối chiếc đau đáu nỗi buồn.” Cả Duy và Ly cùng đứng dậy cốc cho tôi hai cái vào đầu rồi lại cười rộ lên.

Vào Đại học, ba đứa vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, gặp nhau cuối tuần ở mấy quán cóc vỉa hè hay rủ nhau ra cầu Long Biên chém gió. Duy và Ly chính thức yêu nhau, hai đứa quấn quít cả khi nhóm chúng tôi gặp mặt, đã nhiều lần tôi hờ dỗi để hai đứa nó bớt sến súa đi, nhưng rồi lại lĩnh trọn hai cái cốc đau điếng vào đầu. Những ngày tháng đại học cứ trôi qua như thế, giữa Duy, Ly và tôi, giữa tình yêu, tình bạn và ước vọng về tương lai.

ký ức yêu

***

“Tao và Ly chia tay rồi mày ạ. Ly ngỏ lời trước”.

Duy tới gặp tôi vào một ngày đầu Thu năm cuối Đại học. Hà Nội vào Thu với hương hoa sữa chùng chình, ám ảnh. Mặt Duy vàng vọt, thứ màu vàng như màu của lá cây mùa Thu. Đôi khi tôi nghĩ, nếu như mỗi người đều có một điểm “tương đồng” với mùa thì Duy rất giống một chàng trai mùa Thu: không quá nổi bật, cũng không quá khô khan, ở Duy người ta tìm thấy những giai điệu cứ rù rì, rù rì, mà chỉ khi im lặng chú ý mới nghe cho rõ ràng được.

Yêu, đôi khi là chuyện của sự hi vọng. Hi vọng người này quay đầu lại, hi vọng một ánh nhìn, hi vọng cả một lời chia tay trọn vẹn… Tôi nghĩ, Duy đang đợi một lời chia tay trọn vẹn từ Ly, như một cách đòi hỏi sự công bằng. Giờ tôi lại nghĩ Duy rất giống mùa Hạ, môt mùa Hạ rõ ràng, thẳng thắn.

“Sao lại chia tay? Hết yêu nhau à, hay sao?”

“Tao yêu Ly” - Duy chùng mắt, đôi đồng tử giãn ra tỏ rõ sự bất lực và mệt mỏi. Duy đáp trả tôi bằng ba từ gọn lỏn nhưng…đủ. Vì chỉ ngừng ấy thôi, tôi biết cậu yêu Ly đến nhường nào. Ngoài cửa sổ, vài hạt bụi hòa vào đường nắng mùa Thu lấp lánh tuyệt đẹp. Duy quay sang bảo tôi:

“Tao nghĩ mình và Ly sẽ có một đứa con. Một thằng con trai kháu khỉnh và đáng yêu. Nó giống ai cũng được, mà tao thích nó giống Ly, giống Ly sẽ rất đẹp và hiền.”

Tuổi trẻ của chúng tôi lại đang trôi qua, mập mờ giữa những mảng kí ức của buổi trưa rủ nhau ra bãi sông bắt cá, của tháng ngày sinh viên mới biết va chạm với cuộc đời và của tình yêu giữa Ly và Duy. Tuổi trẻ luôn có nhiều điều khó nói trước, như chuyện của hai cô cậu bạn thân, đùng một cái là chia tay, đùng một cái là xa cách. Tôi thì nghĩ, có những điều mà tuổi trẻ chưa thể gọi thành tên, chỉ ấp úng, ngập ngừng mấy chữ tượng trưng mà không sao có cho mình một định nghĩa đầy đủ. Đôi khi tôi lại nghĩ, tuổi trẻ chỉ giống như một buổi chiều mùa Thu, đỏ và loang loáng màu buồn, để rồi chống cằm suy nghĩ, mà khi còn trẻ, ít ai có thể chống cằm lên mà trầm ngâm.

Tôi không gặng hỏi Duy vì sao Ly và Duy chia tay, chỉ ngồi im lặng nhìn Duy. Cậu bạn liếc mắt nhoài ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá đang đổi màu, hít lên một hơi mà mãi chưa thấy thở hắt ra. Tôi tới gần, kéo đầu Duy về vai mình, rồi để nguyên như thế, không ai nói gì, chỉ thấy ngoài kia thời gian đang trôi rất chậm, ngỡ chỉ cần lên tiếng, mọi vật sẽ trở về quỹ đạo, nhanh và vội vã.

***

Duy bỏ lên Sapa đúng vào ngày rét nhất. Báo đài đưa tin trên ấy tuyết đã rơi, Hà Nội lạnh căm. Tôi phóng xe tới nhà Duy vào một tối mùa Đông, khi mà thời tiết khiến con người ta chỉ muốn cuộn tròn trong chăn như chú mèo lười. Mẹ Duy mở cửa, nhìn thấy tôi thì lao tới ôm, tự nhiên tôi thấy nghèn nghẹn, không biết vì mẹ Duy đã dùng sức quá nhiều hay vì tôi đang mắc nghẹn một điều nào khác. Tôi chẳng thể phân biệt được cho rõ ràng.

“Duy bỏ đi rồi Lam ơi, nó bỏ bác đi rồi!”. Mẹ Duy vừa ôm tôi vừa khóc, nước mắt cứ thế trào ra, cơn gió tháng Mười Hai thổi vào sau gáy, nước mặt của mẹ Duy lạnh buốt chảy xuống hõm cổ tôi.

Hai ngày trước, Duy nhắn tin cho tôi rằng nó sẽ lên Sapa, không lý do.

Khoảng thời gian năm cuối Đại học Duy và Ly chia tay, chúng tôi ít gặp nhau hơn, đứa nào cũng bận rộn lo cho tốt nghiệp và công ăn việc làm sau này. Từ lúc hai đứa chia tay, hầu như chỉ có tôi và Duy gặp nhau. Bước sang năm cuối, đánh dấu bằng việc chia tay, Ly chuyển sang “ăn chơi” và bớt “giao du” với chúng tôi hơn. Tôi nghe tin Ly đi vũ trường với đại gia nào đấy, rồi có đứa bạn hồi cấp 3 cùng trường với Ly, có dịp hai đứa gặp nhau tôi được nghe cô bạn nói cả khoa ai cũng đồn Ly còn vào cả nhà nghỉ với giai cơ.

Tôi sốt ruột, chạy ra hàng tạp họa gọi điện cho Ly, bác quản lý kí túc bảo tôi chờ máy, mãi mới thấy đầu dây bên kia ậm ừ.

lọ thủy tinh

“Mày làm gì mà để cả khoa người ta đồn thế, có thật không?”. Tôi trầm giọng với Ly, vì không đủ kiên nhẫn thêm nữa. Khi bạn có một quan hệ tưởng như đã quá quen thuộc, đã quá gắn bó để tin tưởng tuyệt đối rằng, sẽ chẳng có điều gì “mới” giữa hai người thì đùng một cái, niềm tin ấy sụp đổ, bạn sẽ thấy như cả thế giới này quay lưng với mình. Có thể tôi đã quá gay gắt khi mà sự gắn bó giữa tôi và Ly đã quá bền chặt, nhưng đó là cách duy nhất tôi có thể làm giữa hai đứa bạn thân. Ly im lặng rất lâu, tôi nghe thấy cả tiếng Ly thở vào ống máy.

“Mày nói nghe xem, còn định giấu tao đến bao giờ?”

“Kệ tao đi. Cuộc đời tao, tao lo!”.

Tôi và Ly cắt liên lạc với nhau từ đấy.

“Mày không nghe cả khoa đồn về Ly thế nào à?”

Duy im lặng không nói gì, một lúc lâu sau, Duy mới khẽ khàng thốt ra một câu, tưởng như không để ý kĩ sẽ chẳng thể nào nghe được âm thanh.

“Nếu Ly như thế thật thì sao?”

Hôm đấy, tôi đã tát Duy một cái thật đau, rồi vùng vằng bỏ về. Trước khi đi, tôi ném lại cho Duy một câu:

“Liên can gì tới mày, mày với Ly chia tay rồi còn gì? Mày không dám đối diện à? Ngu ngốc!”

Tôi đi, bỏ mặc Duy đứng đấy giữa những điều mà tôi tin chắc rằng cậu cũng chưa thể gọi thành tên. Chỉ có một điều mà trong suy nghĩ tôi và Duy chắc chắn là Duy còn yêu Ly nhiều lắm.Tôi đã từng nghĩ và hi vọng rằng Ly có thể biết rằng: Duy rất yêu cô.

Ra trường, tôi vào làm cho một công ty truyền thông còn Duy tự dưng trái khoáy thi vào một tòa soạn báo làm phóng viên. Tôi nghe bạn bè bảo Ly làm việc tại một công ty tư nhân về bất động sản.

“Mày còn nhớ Ly không?”

“Nói không nhớ là nói dối”

“Vậy nói quách là nhớ. Việc gì phải “lò xo”. Nhà báo rởm”

“Mày vẫn ê sắc ế nhỉ?”

“Ế là ế, sao lại còn ê mới sắc, lò xo thế! Mày có khá hơn tao đâu!”

Vậy là tuổi trẻ của tôi, Duy và Ly giờ chỉ còn có tôi cùng cậu bạn mà khuyết đi Ly. Ba người chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, chia sẻ cùng nhau, yêu và chia ly. Tôi tự hỏi, liệu tôi có quá ích kỉ không khi cắt liên lạc với Ly lâu đến thế, có thể dễ dàng từ bỏ tình bạn của tôi và Ly? Nhưng tôi không đủ can đảm gọi điện cho Ly lần nữa, sợ rằng tôi sẽ lại là kẻ không nên xen vào cuộc đời Ly. Nhiều người nói tuổi trẻ như một đám mây, chỉ lơ lửng suốt ngày với những mơ mộng, nhưng ai biết được rằng những đám mây cũng có ngày tích tụ ủ dột thành mưa. Sự cố chấp của tôi với Ly, tình yêu chung thủy mà Duy dành cho Ly, tất cả đều như một đám mây, chỉ có điều, Duy mãi sống với đám mây lơ lửng giữa trời, tôi thì không.

Một năm sau, tôi bất chợt nhận được tin nhắn của Ly hẹn tiệc chia tay.

Tôi gặp Ly tại một quán café, nhạc Trịnh vang lên đều đều.

“Duy không tới cùng sao?”

“Mày hẹn cả Duy?”

“Ừ!”

Duy không tới, hóa ra nó bỏ đi Sapa để trốn tránh cuộc gặp với Ly.

***

Sau giờ làm, như thường ngày, tôi ghé vào quán café sách gần cơ quan thơ thẩn, định bụng sẽ gọi điện cho Duy, cả hai cùng đi ăn kem Tràng Tiền, rồi ra Bờ Hồ, Duy sẽ đàn cho tôi hát.

Hai chúng tôi vẫn vậy, chia sẻ cùng nhau những vui buồn của cuộc sống, đôi lúc cứ vô tư như ngày còn bắt cá ngoài bãi sông.

Tôi quyết định không gọi trước cho Duy mà tự đi tới chỗ Duy làm. Hà Nội bước sang Thu với những điều chùng chình và mơ màng chưa kịp gọi thành tên. Vòng vèo qua mấy con phố tưởng chừng như đã quá quen thuộc lại đột nhiên thấy lạ lẫm.

“Tao thấy nhớ Duy lắm mày ạ. Tao biết cậu ấy vẫn còn yêu tao nhiều lắm.”

Ly nhắn cho tôi một tin nhắn dài 17 chữ và nội dung thì hoàn toàn ngược lại. Tin nhắn của Ly đã tự tố giác chủ nhân của nó rằng cô cũng đang còn rất yêu Duy. Tin nhắn được nhận ngay sau trước khi Ly cất cánh không lâu – với người yêu mới.

Tôi giấu nhẹm, không nói gì cho Duy biết về tin nhắn của Ly, chỉ thấy ấm ức thay thằng bạn thân với thứ tình cảm đã chết yểu.

Tôi dừng xe trước cửa công ty, giờ này Duy sẽ chưa thể về được vì cái tính ham công tiếc việc đã ăn sâu vào máu.

“Tìm Duy hả? Nó về rồi, từ sớm đã thấy vác xe đi rồi, thấy bảo hẹn với cô nào đấy. Cái thằng, có gái vào rồi có khác, thay đổi múi giờ nhanh quá!”

Bác bảo vệ già phì phèo điếu thuốc lá sắp cháy đến đầu ngón tay, nói vọng ra.

Tôi quay đầu xe, phóng một mạch đến nhà Duy. Chuông cửa reo lên, cửa vừa mới mở, đón tôi là người phụ nữ mà bác bảo vệ già vừa mới nhắc đến.

Trên người Ly là chiếc áo sơ mi trắng có hình chú Kang-ga-ru bên túi trái mà Duy hay mặc.

chuyện mùa đông

***

Tôi gõ cửa nhà Duy một chiều mùa Đông xám xịt, gió bấc thổi vào tai vù vù, cảm thấy cái lạnh thấm vào từng thớ thịt. Duy đón bác gái về ở để có thể tiện trông cu Nguyên. Khi rảnh, tôi sẽ chạy sang đưa thằng bé đi siêu thị hay nhà sách, mua đồ tập viết, tập tô.

Hai năm trước, ngày tôi gặp Ly ngay tại cửa nhà của Duy là thời điểm Ly chạy về nước và tìm gặp Duy. Hai người quay trở lại với nhau. Tôi tỏ ra bình thường và sự thật là tất cả đều bình thường vì suy cho cùng Ly và tôi vẫn là những người bạn thân, chỉ là cả hai vẫn chưa bước ra khỏi những mất mát về kỉ niệm thời đại học.

Chỉ một tháng sau ngày Ly về nước, Ly để lại tôi và Duy với những ngỡ ngàng. Ly bỏ đi.

Một năm sau, sáng sớm khi đi chợ, mẹ Duy thấy một đứa trẻ quấn tã mặt trắng bệch, xanh xao, để trong chiếc xe đẩy họa tiết chấm bi màu hồng phấn. Bà hét toáng lên rồi gọi Duy. Duy lao ra rồi thấy mẹ ôm mặt khóc rưng rức, trên ngực thằng bé có mảnh giấy ghi ngay ngắn dòng chữ mà chỉ nhìn thoáng qua Duy sẽ nhận ra là chữ của Ly: “Em không còn cách nào khác. Thằng bé là con anh. Anh nên đi xét nghiệm HIV xem. Em xin lỗi. Thực sự xin lỗi.”

Duy đi xét nghiệm, âm tính, còn thằng cu Nguyên, dương tính. Điều bất ngờ là Nguyên không phải con của Duy.

Duy bỏ đi Sapa lần nữa. 5 ngày.

Tôi lên Sapa đón Duy về, 5 ngày Duy chết dí trong nhà trọ, râu đã mọc dài, mắt thâm tím lại và tóc rối bù. Ra khỏi cửa nhà trọ, cô nhân viên còn kéo tôi lại hỏi xem Duy có bị nghiện không. Tôi chẳng buồn giải thích nói: “Nghiện cả một năm nay rồi em!”, rồi đi.

Mẹ Duy thấy tôi và Duy về thì vội vội vàng vàng từ trong phòng đi ra, bế theo cu Nguyên (tên mẹ Duy đặt cho cậu nhóc), một tay ẵm thằng Nguyên, một tay nắm tay Duy lôi đi tới trước bàn thờ. Mẹ Duy giơ cu Nguyên lên ngang mặt, giơ lên hạ xuống vái ba vái.

“Giờ Nguyên là con bố Duy, là cháu của bà. Duy có thế nào bà cũng thương, bố Duy cũng vẫn nuôi.”

Cu Nguyên không biết gì, chỉ nhoẻn miệng cười, hở hai hàm lợi hồng hồng. Duy rúc đầu vào vai mẹ, khóc như đứa trẻ lên ba.

***



Cu Nguyên đã được 5 tuổi. Năm năm trôi qua, sau ngày tôi đưa Nguyên đi gặp Ly, tôi nói cho Duy biết nhưng Duy không nói gì. Đã năm năm Duy gà trống nuôi con với sự hỗ trợ của mẹ, đã năm năm tôi thấy Duy sống bên tiếng cười của cậu nhóc năm tuổi kháu khỉnh. Có lúc tôi thấy Duy nhìn Nguyên rất lâu, rồi ở hai bên khóe mắt có đọng giọt ươn ướt, thế rồi Duy nhanh chóng gạt đi, chạy lại xốc thằng bé lên cổ đi quanh nhà.

Tuổi trẻ của chúng tôi đang đi xa, giờ Duy đã phải lo thêm cho cu Nguyên ngày một lớn. Tôi ngồi chống cằm bên trang sách đang đọc giở, rồi thấy dòng chữ: “You only live once” (Bạn chỉ sống có một lần thôi), rồi bất giác nghĩ đến tôi, Duy và Ly. Chúng tôi đã đi qua nhau những năm tháng còn ngây dại và hồn nhiên, đi qua nhau những ngày tháng mới chập chững bước vào đời và đi qua nhau những buổi chiều của đau đớn, hối hận. Tôi không hiểu vì sao mình lại ở bên Duy được lâu như vậy, có thể tôi cũng …yêu Duy. Mà thực ra là tôi…yêu Duy, có gì đó ghen tị với Ly những năm cấp ba và cả đại học khi tôi chỉ là người đứng sau. Nhưng tôi không đủ can đảm để bước về phía Duy vì tôi sợ sẽ làm tổn thương cậu, sợ cậu sẽ từ chối sau những thất bại của tình yêu vì đã năm năm Duy giam mình trong những quá khứ của tình yêu và đau khổ. Duy đã từng bảo tôi: “Có lẽ tao sẽ không yêu ai được nữa.”

Một chiều thứ bảy mùa đông, tôi nhận được inbox facebook của Duy:

“Bảo mẫu, tới trông con cho mình đi!”

“Con bạn, “not” con mình”

“Vậy về làm mẹ nó, sẽ dễ chăm sóc hơn.”

Rất lâu sau, cả tôi và Duy đều im lặng. Rồi Duy nhắn:

“Lam có yêu cu Nguyên không?”

“Lam yêu Duy và yêu cả Nguyên.”

Loài hoa trong bộ phim truyền hình mà tôi đã nhắc đến là dành cho Duy, với màu hồng phấn tuyệt đẹp lặng lẽ đứng mình trước gió mùa Đông. Và loài hoa ấy cũng dành cho Nguyên, một nhánh hoa mọc ra từ nhánh chính là Duy.

Tôi đứng dậy, lấy bút nhớ vạch một đường màu vàng lên dòng chữ “You only live once”.

Mùa đông mới chỉ bắt đầu ghé thăm những vạt hoa màu hồng phấn tuyệt đẹp.
  • Nhiên Bình

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top