Chuyện có thật
2009-06-02 16:53
Tác giả:
Blog Việt
Mẩu chuyện thứ nhất:
- Mùa đông rồi sao cậu không mặc áo bông
- Bố tớ bảo chưa bán được hàng chưa có tiền mua
- Cậu có lạnh lắm không ? À hay tớ với cậu chơi trò làm yêu quái đi
- Làm thế nào ?
- Này nhé, cái áo này của tớ rộng lắm, trước nó của chị tớ mà, cậu vào đây mình làm yêu quái 4 chân 2 tay 2 đầu đi doạ bọn nó
Góc phố mùa đông như ấm hơn với giọng cười lanh lảnh của hai đứa trẻ mặc chung nhau một chiếc áo khoác rộng thùng thình ...
Hôm nay cô bé không chơi với lũ bạn, đôi mắt buồn mọng nước, cô bé lặng lẽ đứng nép mình vào mái hiên. Cậu bé xúng xính trong chiếc áo bông mới, ấm áp và vừa vặn bước ra. Thoáng thấy cô bé, cậu bé chạy lại đứng trước mặt cô rồi xoay xoay người, ánh mắt tinh nghịch.
- Áo mới này!
- Ấm lắm, cậu mặc thử không? Mấy hôm trước bố tớ bán được hai cái liền thế là có tiền mua luôn áo cho tớ đấy.
- Tớ nghe bố tớ nói chuyện là có chú ở phố ngoài bị tai nạn, cùng phố nhà cậu đấy có biết là ai không? Còn một cái không biết người ta bị làm sao, nhưng mà cứ bán được để có tiền mua áo mới là thích rồi cậu nhỉ?
Cô bé bỗng nhiên oà khóc nức nở, mặc cậu bé sợ hãi ngỡ ngàng chỉ biết lắp bắp "Cậu làm sao thế tớ có làm gì đâu?" rồi đứng như trời trồng nhìn bạn.
- Mẹ đã bảo ở nhà rồi mà sao lại ra đây để mẹ tìm mãi, thôi nín khóc đi nào mẹ thương. Con lên xe mẹ đèo về nhà nhanh kẻo lạnh lại ốm mất thôi
Cô bé ngồi lên xe theo mẹ về, nước mắt vẫn dàn dụa, cậu bé thấy mẹ cô bé cũng khóc và trên ngực áo mẹ cô bé có một miếng vải đen nho nhỏ được gài vào bằng một cái kim băng ...
- Mẩu chuyện thứ hai
- Con mụ già này, thân mụ vứt ra ngoài kia liệu có sống quá một ngày không mà dám bớt tiền hả ? Nay đứa nào cho mụ ăn thì đừng trách tao nhé . Ngày mai thằng Cò đi cùng mụ, hai đứa mày mà dám bớt một đồng thôi thì cứ nhớ gương thằng Tít đấy
Ở cái gầm cầu này, chẳng ai quên cái cảnh thằng Tít chỉ vì giấu 10 nghìn dưới đôi giầy bata rách nát mà bị ông chủ đánh cho gẫy cả tay. Rồi hắn xách nó như người ta cầm xác một con chuột chết vứt đi đằng nào chẳng biết ...
Đêm dần về khuya ...
Bà cụ run lên không biết vì sợ hay vì lạnh, ôm thằng bé vào lòng, nước mắt bà ướt đẫm cả má nó. Bà đang nhớ tới thằng cháu dưới quê, nó cũng trạc tuổi thằng Cò. Từ ngày bà lên thủ đô những mong bớt gánh nặng cho vợ chồng con trai và đứa cháu rồi lạc xuốn gầm cầu này chưa lúc nào bà thấy nhớ cháu đến vậy. Rồi như mọi khi bà lại thủ thỉ với thằng Cò về đứa cháu, về những ngày bà ở dưới quê, không quên tặc lưỡi "Ứơc gì bà có tiền mua vé tàu về quê".
- Bà có đau chỗ nào không? Chắc bà đói lắm, thôi bà đi ngủ đi, sáng mai bà cháu mình đi sớm xin người ta cái gì ăn được ...
Con đường dài ồn ào và bụi bặm, một thằng bé dìu bà cụ lặng lẽ đi dọc phố
- Này cu!
Nghe gọi, bà cụ liền quay mũ rách về phía bàn vừa có tiếng người gọi "Cảm ơn anh thương hai bà cháu già này "
- Ai gọi mụ già! Thằng kia! Cái băng trên đầu mày là giả đúng không ? Nếu mày làm sao cho nó giống thật hơn thì tý quay lại tao sẽ cho một trăm còn giờ thì lại đi đi.
Cả bàn nhậu cười ồ, loáng thoáng có tiếng khen người kia vui tính ...
![]() |
| Ảnh minh họa: 8088 |
Hai bà cháu lại dìu nhau lặng lẽ bước đi, được một đoạn, thằng bé ngập ngừng rồi đứng lại
- Bà, bà lại đằng kia nghỉ đi, cháu ra đây một lát.
...
- Ôi cháu, ngã đâu hay làm sao mà máu nhiều thế kia?
Bà cụ hoảng hốt giọng như muốn khóc, run run đưa bàn tay xương xẩu vén tóc thằng bé. Miếng băng trắng được bôi ít tiết lợn khô được lão chủ buộc lên đầu thằng bé nay ướt đầm máu tươi, còn khuôn mặt nó thì tái mét vì đau đớn.
- Cháu ... cháu quay lại nhưng họ không ở đấy nữa ...
Chỉ nói được thế thằng bé bật khóc nức nở.
- Khổ thân cháu tôi, lũ người độc ác, bọn nó đùa thôi, cháu quay lại có gặp chúng nó cũng không cho đâu
- Chúng mày đi chết dẫm đâu mà cả ngày được có vài đồng thế này hả?
- Mụ già ... mà thằng Cò, mày làm sao mà cái đầu mày trông kinh thế, à hay đấy, mai mày không phải buộc cái băng nữa cứ để như thế cho tao
- Ông ... ông xem nó đang sốt hay sao ý người nóng lắm!
- Cút! Tao tốn tiền cơm cho chúng mày giờ lại tốn cả tiền thuốc nữa à, mụ cho nó ăn gì đi rồi ngủ sớm, tao nói trước mai mà vẫn như thế này thì cơm cũng không có mà ăn đâu.
Lão chủ đi rồi bà cụ mới dám quay ra chỗ thằng Cò, nước mắt bà ròng ròng, miệng thì cứ rên rỉ "Ôi! Cháu tôi sao ngốc thế này?”
Thằng Cò mở mắt thều thào nói với bà "Cháu muốn mua cho bà cái vé tàu" rồi nhắm nghiền ...
Con đường dài ồn ào và bụi bặm, một bà cụ liêu xiêu bước dìu một thằng nhỏ.
Được một đoạn bà cụ đỡ thằng bé ngồi xuống. Bà cho nó dựa lưng vào tường rồi đặt vào tay nó cái mũ, thấy như thằng bé cầm không nổi bà đặt cái mũ trước mặt nó. Bà lừng chừng như không muốn đi, nhưng nhớ tới lời doạ của ông chủ lúc đêm, bà đành lau nước mắt, lụi cụi một mình dò từng bước trên con phố ...
Hôm nay không hiểu vì sợ ông chủ hay vì lo cho thằng bé, bà cụ khóc được nhiều hơn, khuôn mặt bà cũng nhăn nhúm, thương tâm hơn, có lẽ vì thế mà bà xin được nhiều. Trước khi trở lại chỗ thằng bé bà còn vào hàng thuốc mua cho nó ít thuốc. Còn cách mấy bước bà thấy cái mũ của thằng bé cũng kín những tiền.
- Thôi nay được nhiều bà cháu mình về sớm thôi!
Bà lại gần định dìu thằng bé dậy nhưng vừa động vào thì cái thân xác bé nhỏ đó đổ gục xuống.

Ảnh minh họa: gnash_pie
- Mẩu chuyện thứ 3:
Cháu nhặt được điện thoại này chú ơi, của cái anh áo xanh vừa đi qua kìa
- Mày lên đấy chú đèo đuổi theo đưa trả cho người ta, cái thằng áo xanh kia à, nó vội gì mà phóng như ma đuổi thế không biết
...
- Cháu vẫn thấy anh ý đằng trước kìa, chú đi nhanh lên đi để trả cho anh ý.
- Uh nhưng nó đi nhanh quá chú không đuổi kịp đâu, mày đút vào túi đi không rơi.
- Ơ sao lại vòng về hả chú ?
- Nó đi nhanh thế không đuổi được đâu thôi về bán đi chú cháu mình chia đôi, không mày bán cho chú nhé!
...
- Có người gọi này chú ơi!
- Đừng! Đừng nghe, cứ kệ nó đi.
...
- Người ta vẫn gọi nãy giờ chú ạ!
- Mày tắt máy đi, ấn vào cái nút đỏ đỏ ý, giữ một lúc.
- Được chưa?
- Rồi ạ!
...
- Đường gì mà tắc kinh, có một đoạn mà mãi mới về được tới nhà, mày đưa cái điện thoại đây chú xem nào ... vẫn ngon, có tin nhắn này ... xem nào
"Em day, sim kia het tien, mai em moi tim duoc hang sim mua de goi cho anh nhung anh không nghe may, nhan duoc tin nhan anh goi ngay cho em nhe! Dung gian em nua!"
Tít tít tít ...
"Sao anh không nghe may, em dang di tim anh, anh gian em the co a ? Hay co chuyen gi voi anh, em xin anh co gian em thi cung nghe may di dung lam em lo!"
Tít tít tít ...
"Co gai bi tai nan khi dang goi cho so nay hien da không qua khoi, neu anh chi nhan duoc tin nhan hay den ngay ... hoac lien he ... "
Cái điện thoại rơi bịch, mặt lão xe ôm cắt không còn giọt máu, thằng bé liền chạy lại nhặt lên.
- Ôi may quá, cháu nghe mấy bác xe ôm kia bảo chú nhặt được cái điện thoại của cháu đúng không ạ ?
- Không! Không phải tôi! Không phải tôi ! Là do thằng bé kia kìa!
Nói rồi lão hoảng hốt lên xe phóng đi mất dạng
- Đúng anh áo xanh ban nãy rồi, điện thoại của anh đây này
...
- Mày ! Mày giết vợ tao rồi !
...
- Không! Không! ...
Hằng đêm thằng bé lại giật mình khóc thét, mồ hôi và nước mắt đầm đìa - Nó nhớ tới hình ảnh người thanh niên, cũng từ đó, nó lại co rúm mỗi khi có người mặc áo xanh hoặc cầm điện thoại đi qua.
- Gửi từ Blogger Người kể chuyện: “Dẫu luôn là người thua cuộc cũng ko bao giờ làm kẻ bỏ cuộc.”
Bài cùng tác giả
Blog Radio 35: Chạy trốn nỗi đau
|
Cảm nhận của bạn đọc: Ho ten: violet_vn Ho ten: Hoàng Hường Ho ten: Hoàng Tân |
Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.


