Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta là yêu đúng người nhưng sai thời điểm phải không anh

2017-09-15 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Em đã nhu nhược, hay tình yêu của em dành cho anh còn quá lớn, cứ tối tối anh từ Sài Gòn chạy xuống em liên tục cả năm trời. Rồi cuối cùng trái tim của em đã gục ngã, không thắng nổi lý trí của mình, đã yêu anh cuồng dại đã quên mất mình là ai.

***

  Chúng ta là yêu đúng người nhưng sai thời điểm phải không anh?


Em biết gọi anh như thế nào đây. Là bạn? Là anh? Hay là gì khác?

Và trong anh, em là gì giữa bộn bề đời anh?

Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung? Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi. Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi nhưng rồi cuộc đời có chứa nỗi mình đâu?

Đêm nay em ngồi đây trong khu vườn tình yêu, nơi chứa đựng những dấu yêu những giây phút ngắn ngủi hạnh phúc của mình.

Khi đó em chỉ là cô sinh viên ngỗ nghịch em thích anh nhưng cũng chẳng dám nói và anh cũng có cảm tình với em vì nhìn cái răng khểnh đáng ghét, em luôn nổi trội trong nhóm về thành tích quậy phá. Những rào cản lễ giáo tồn tại giữa chúng ta quá lớn, giảng viên không được yêu hay có tình ý gì với sinh viên. Ngày cuối cùng của buổi hướng dẫn mình cũng chỉ ngập ngừng mà chẳng nói gì thêm.

Và mình đã chia tay trong chiều mưa ngày đó.

Nếu xưa ấy nắng vàng đừng vội nhạt, thì yêu thương có lẽ đã nên rồi….

***

Định mệnh xô đẩy thế nào mình thấy nick yahoo của nhau, em nghĩ người như anh chắc chắn có nhiều cô gái xung quanh vì anh có ngoại hình, học giỏi và thân thiện. Ban đầu em ngập ngừng vẫn gọi anh là thầy, ngày ngày mình nói chuyện với nhau nhiều hơn, lúc này em đã là cô nhân viên văn phòng không còn là cô sinh viên nữa. Riết rồi như là thói quen, ngày nào mình cũng nói chuyện, cùng tâm sự. Sau 2-3 ngày anh cùng các bạn trong Lab đi du lịch Nhật ngắm hoa anh đào, là 2-3 ngày đó mình không nói chuyện với nhau, mắt em cứ dán màn hình em chờ nick anh bật sáng thì bỗng điện thoại đổ chuông hiện số quốc tế, con tim em run lên hy vọng là anh gọi chứ khong phải khách hàng gọi, lấy hết sức bình tĩnh em nghe điện thì em nghe giọng nói của anh:

- Uhm, thầy đi Nhật vài ngày, ngày mốt là về rồi mấy ngày không nói chuyện thấy nhớ!

- Hoa đào dep lắm phải không thầy? Nó có thơm không, em chưa bao giờ được ngắm hoa anh đào, thầy hãy ngửi hoa anh đào nhiều vào để tả lại mùi thơm cho em nhe. Thầy mau trở về Lab sớm nhé.

  Chúng ta là yêu đúng người nhưng sai thời điểm phải không anh?

Sau lần đó mình đã thay đổi cách xưng hô, gọi nhau bằng những nick name. Anh nói anh nhớ em, anh ghen khi em kể về chồng em anh thấy khó chịu. Em nhớ anh, nhớ nhiều mà không dám nói, em cố gắng giữ thể diện, không dám nói yêu anh, luôn vô tư trước mặt anh, và em nói chuyện với anh – vì anh ở xa, để tình cảm chúng ta mãi trong sáng và không vược qua giới hạn. Một năm anh chỉ về nước được 2 lần, mỗi lần gặp nhau chưa được 40 phút mà đã chia ly, niềm vui nụ cười của em cũng đã đặt hết vào anh, em không có bất cứ cảm xúc gì với những người đàn ông xung quanh mình. Những người đàn ông mà em biết qua bạn bè họ chỉ muốn chiếm thể xác người phụ nữ ngay từ vài lần gặp gỡ, nhưng lần nào mình gặp nhau cũng nhẹ nhàng, anh chỉ nắm tay em, xiết ôm em và hôn tóc em qua ánh mắt qua nụ cười sưởi ấm trái tim của em. Em vui lên, tim đập loạn xạ đứng chờ anh đến trong cơn mưa, mà lòng ấm ấp, nhớ ánh mắt nhớ đôi môi mong đợi. Lần nào về nước là ngay ngày hôm sau anh cũng chạy xe vượt hơn 40 km trong đêm tối để gặp em trong thời gian ngắn ngủi, ngồi và lắng nghe trái tim nhau và rồi anh trở lại Sài Gòn. Có hôm anh nhắn:

- Aki à, 9 giờ ngày mai mình uống cà phê với nhau nhé!

- Đêm nay anh bay về Việt Nam à?

- Uống café online, để tháng 10 anh về.

Và sáng hôm sau đúng 9 giờ anh đã call video và gửi cho em bài hòa tấu Còn đó một chút hồng phai, mình đã cùng nhau uống café và nhìn thấy nhau như thế, chỉ là nhìn thấy nhau qua màn hình máy tính anh nhỉ. Những ngày tháng đó, xong việc là em chỉ biết ôm vào cái máy tính để cùng anh nói chuyện.

Rồi cũng đến lúc anh trở về, em biết khoảng cách giữa anh và em khá lớn, gia đình, học thức và nhiều thứ khác khiến em không thể tự tin đển bên anh, nếu anh lấy em anh sẽ thiệt thòi và chắc anh cũng không được gia đình tán thành. Và rồi anh nói anh sợ em khổ sợ gia đình anh sẽ ghét em vì em cũng đã từng có gia đình, sợ anh không bảo vệ được em, sợ em tổn thương. Nhưng sâu thẳm trái tim em, em biết anh cũng là người được cho là có ăn học tới nơi tớ chốn, anh cũng không thể lấy em, với lại anh và em cũng chưa đi quá giới hạn anh cũng không hứa hẹn gì, giống như là tri kỷ chỉ ở cạnh nhau thôi. Em nghĩ em sẽ sớm quên được anh thôi em cầu chúc anh hạnh phúc và lặng lẽ rút lui. Em cứ ngỡ chỉ những ngày đầu khó ngủ vì nhớ anh, không ngờ cả trăm ngày sau đêm nào hình ảnh của anh cũng xuất hiện trong giấc ngủ.

Mấy tháng sau gia đình em gặp biến cố, em lang thang không một xu dính túi, không có công việc kèm theo trái tim rướm máu, nếu có anh ở đây chắc có lẽ em đã gục đầu vào anh, tìm sự che chở của anh như những lần trước, nhưng tất cả chỉ là giấc mơ.

Cuối cùng em cũng tự mình vượt qua. Hằng đêm em chỉ biết trốn mình vào những giấc ngủ sớm, vì nơi ấy em sẽ tìm được anh trong giấc mơ. Khi con tim em đã không còn rướm máu, vết thương đã kéo da non, em hài lòng với hình ảnh của anh trong giấc mơ thì anh lại xuất hiện bằng xương bằng thịt để tìm em.

Em đã lẩn tránh anh không găp anh, anh nghĩ mọi đớn đau em chịu đựng là do lỗi anh “hãy để anh chăm sóc em, từ xa thôi “. Em đã nhu nhược, hay tình yêu của em dành cho anh còn quá lớn, cứ tối tối anh từ Sài Gòn chạy xuống em liên tục cả năm trời. Rồi cuối cùng trái tim của em đã gục ngã, không thắng nổi lý trí của mình, đã yêu anh cuồng dại đã quên mất mình là ai.

  Chúng ta là yêu đúng người nhưng sai thời điểm phải không anh?

Khu vườn tình yêu của em dành cho anh vẫn còn đây, đâu đó vẫn vang vọng bài hát Song from secret garden khi chúng mình nhấm nháp café.

Khi yêu anh, em không cần vật chất chi hết.

Yêu anh nhưng chúng ta cũng hạn chế xuất hiện với nhau nơi chốn đông người.

Tình yêu mình chắc chắn là không có lối thoát, không có tương lai, em buồn, em đau anh cũng không thể ở cạnh em mãi. Ngày em nói với anh:

- Em cần đứa con khi em về già.

- Cho anh 5 năm nữa.

- Tại sao là 5 năm nữa? Khi ấy em lớn tuổi rồi không sinh con được nữa đâu, và em cũng không muốn những đứa trẻ của anh mất cha… Thôi anh hãy về với vợ con anh đi, chắc hẳn anh yêu chị ấy hơn em nên anh đã chọn chị ấy, em chẳng là cái gì của anh hết, anh không phải chịu trách nhiệm gì với em hết.

Em nói mà tim như vỡ òa, em nói em có người khác phù hợp rồi hãy quên em đi. Em đã bỏ qua hết lời nói của anh, chặn cả cuộc gọi của anh. Một mình em gặm nhấm nỗi cô đơn. Biết yêu anh trái ngang sẽ đau thương ngút ngàn run đôi môi đứng nhìn anh khi tình đã xa. Chỉ vì em quá yêu anh, muốn anh hạnh phúc, muốn tìm lối thoát cho cả hai, để không ai phải là người có tội lỗi, nên em đã dối anh con tim, thể xác em đã thuộc vầ anh từ ngày đầu tiên chúng mình ở khu vườn tình yêu này rồi “don’t forget the night of thousand breathes, in my hear i keep on love in you.”

Anh và em cả hai đều yêu nhau, nhưng không đến được với nhau, chúng ta đã gặp nhau sai thời điểm rồi phải không anh? Đã chia ly rồi gặp lại, nhất định kiếp sau sẽ gặp lại nhau anh nhé.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top