Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta dù mệt mỏi, cô độc nhưng bằng tất cả đều sẽ tới nơi đúng không em?

2021-01-04 01:27

Tác giả: nktpham


blogradio.vn - Cuộc đời là những con đường, và con người là những khách bộ hành, đi mãi đi mãi, vô tận, không bến bờ. Có lúc thấy xung quanh mình rất nhiều người. Nhưng đôi khi tìm mãi mà chẳng thấy ai, chỉ thấy một mình mình. Chúng ta dù mệt mỏi, cô độc nhưng không được phép dừng lại. Sẽ có một cái đích mà ta phải vươn tới, phải vươn tới bằng mọi cách. Và nhất định là ta sẽ tới, phải không em?

***

Em dắt tôi vào quán cà phê quen thuộc của mình. Hai đứa chọn một chỗ ngồi và gọi thức uống. Bao giờ cũng vậy, em đều gọi cho mình một ly cà phê đen và uống với rất ít đường, thậm chí là không. Sở thích? Thói quen? Hay cả hai? Tôi không hỏi. Đôi khi có những thắc mắc không cần biết làm gì.

Em thích nhạc Trịnh. Em lùng khắp thành phố này để tìm cho ra những quán nhạc Trịnh. Uống cà phê và nghe nhạc Trịnh. Đôi khi có bạn, đôi khi một nhóm đông, nhưng nhiều khi chỉ một mình. 

Tôi không biết em thích nhạc Trịnh tự bao giờ, có lẽ chỉ hai năm trở lại đây thôi, mà cũng có thể đã lâu rồi. Tôi thì không thể như em được, bỏ thời gian của mình chỉ để ngồi ngắm những giọt cà phê tí tách rơi xuống đáy cốc, nghe thời gian trôi lãng đãng, nghe những bài ca buồn đến nao lòng. 

Tôi là mọt sách, tôi tiếc thời gian cho những thứ tôi coi là vô bổ (như ngồi quán cà phê chẳng hạn). Nhưng, từ khi em lôi tôi ra khỏi mớ bài vở lùng bùng của mình, tôi bắt đầu thích cái không gian riêng của em. Và tôi cũng bắt đầu nghe nhạc Trịnh từ đó. 

cung_2

Tôi vẫn không thể đi nhiều như em, thưởng thức kiểu loanh quanh khắp thành phố, chui vào một quán cà phê nào đó và ngẫm nghĩ cuộc đời. Tôi có quá nhiều thứ để bận tâm.

Em ngồi trầm lặng, đôi khi vẫn nổi hứng bốc đồng, vẫn cười nói như em mà tôi biết hồi chúng tôi học chung cấp 3. Nhưng tôi chợt giật mình, không biết từ bao giờ em đã rất trầm và rất tối. 

Tôi đọc được vô số những chịu đựng, những mệt mỏi trong em. Có một điều gì đó đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Tôi chỉ biết im lặng. Nên để cho em tự mình nói ra khi em thích.

“Em sợ lắm, bị ám ảnh. Ba em ngày càng yếu. Đêm qua em mơ thấy mình rụng răng. Sáng em phải gọi về nhà”.

Những lời tâm sự khó nhọc. Tôi thấy thương em. Đâu rồi một cô nàng lóc chóc, ngổ ngáo, chỉ biết cười và chọc phá mọi người, ương ngạnh, cứng đầu. Tôi đã và đang có cảm giác giống như em nên tôi rất hiểu em. 

Thật khó cho người ta dứt ra được một cái gì đó. Phải, một cái gì đó, không rõ ràng, mơ hồ, mông lung, thật khó chịu và sợ hãi. Nếu biết phải đối diện với cái gì cụ thể thì sẽ nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn. Đằng này, chỉ là cảm giác, vì thế nó ám ảnh đến day dứt.

Em lớn hơn tôi, nhưng không hiểu sao em lại kêu tôi bằng chị. Tôi không già dặn, sắc sảo trong suy nghĩ, không sâu sắc bằng em, không trải nghiệm cuộc sống nhiều như em nếu không muốn nói về mặt trường đời, tôi chỉ là một con nhóc con đang loay hoay gom nhặt cho mình nhiều thứ. 

cung_3

Tôi không thể cho em bất cứ lời khuyên nào cả, những lời khuyên tôi nghĩ là thừa thãi với em. Ngược lại tôi cần những lời tư vấn để cho mình khôn ra, cho mình thôi dại khờ và cả tin. 

Tôi vẫn luôn cảm ơn em về điều đó. Nhưng bây giờ thì tôi thấy mình bất lực. Bất lực vì đành để cho em giải quyết tất cả mọi chuyện một mình, chịu đựng mọi chuyện một mình. 

Em rất mạnh mẽ, và tôi tin em sẽ vượt qua được, nhưng nhìn em có vẻ cô độc, tôi lại thấy chạnh lòng.

Em nhạy cảm, chăm chút và quan tâm đến người khác, là người rất hay chia sẻ với người khác theo một cách làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Có những điều rất nhỏ thôi nhưng em làm cho người khác cảm động. Tôi không làm được như vậy. Tôi thấy mình nhỏ nhoi trước em. 

Hồi trước, tôi hay bực mình vì cái tính lóc chóc của em, nên chẳng bao giờ tôi đủ kiên nhẫn để hiểu em hơn những gì tôi đã biết. Không biết tôi thích con người nào của em hơn. Con người bây giờ hay ngày xưa? Tôi chỉ biết là tôi không muốn nhìn thấy em thở dài, trầm ngâm một cách mệt mỏi như thế này.

Em từng nói trái tim tôi xẻ năm xẻ bảy và mong tôi có thể cho em một chút thôi, một chút trong trái tim nhiều ngăn ấy. Nhưng em biết không, không phải là một chút đâu, em có hẳn một ngăn trong đấy rồi. Từ bao giờ thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn đó là một vị trí ko hề kém những vị trí khác.

cung_6

Em lúc nào cũng tự mình làm mọi việc. Từ nhỏ đã thế, nên ba mẹ hình như đã quen em như vậy. Không bao giờ hỏi han, lo lắng cho em từng chút một như mẹ của chị, như mẹ của con bạn cùng phòng em. Ba mẹ để mặc em tự sống, tự xoay xở, tự lăn lộn với đời. Nhiều lúc em cũng thấy tủi thân.

Em không biết là tôi sững sờ đến mức nào đâu khi nghe những lời ấy. Tôi biết là em tự lập, và tôi từng ngưỡng mộ em về điều đó. Tôi không phải là một tiểu thư, nhưng từ lâu tôi đã quen được mẹ chiều chuộng, chăm sóc từng li từng tí, gói từng cái áo cái quần, bàn chải, thuốc men những lần tôi đi xa, quen được mẹ lo cho từng miếng ăn giấc ngủ. 

Tôi chẳng hề thắc mắc và thậm chí đôi lần còn muốn được như em, được tự do tung tăng tự tại, thích làm những gì mình thích, thích đi thì đi, ở thì ở, chơi thì chơi. 

Tôi chưa hề nghĩ đến cái cảm giác bị bỏ rơi của em. Thì ra có những điều rất đơn giản, rất nhỏ nhoi mà không phải người này có thì người kia cũng nhất định phải có.

cung_4

Cuộc đời là những con đường, và con người là những khách bộ hành, đi mãi đi mãi, vô tận, không bến bờ. Có lúc thấy xung quanh mình rất nhiều người. Nhưng đôi khi tìm mãi mà chẳng thấy ai, chỉ thấy một mình mình. Chúng ta dù mệt mỏi, cô độc nhưng không được phép dừng lại. Sẽ có một cái đích mà ta phải vươn tới, phải vươn tới bằng mọi cách. Và nhất định là ta sẽ tới, phải không em?

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Nếu tuổi trẻ là một ly cà phê | Nho | Tôi yêu Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top