Chơi vơi giữa Sài Gòn (Cafe Vlog)
2019-04-02 16:00
Tác giả: Nguyễn Thị Bích Liên Giọng đọc: Radio Online Team
Sài Gòn mùa này mưa lớn lắm mẹ à? Nhìn những hạt mưa rơi ngoài kia mà lòng con đau nhói. Những kí ức ngày xưa lại ùa về trong con, bất giác khóe mắt con đã cay cay, chiều mưa con nhớ mẹ rất nhiều.
Quê mình mùa này chắc cũng mưa nhiều lắm phải không mẹ? Con làm sao quên được những nỗi nhọc nhằn của gia đình mình mỗi lúc mùa mưa về. Mẹ còn nhớ không, ngày con còn bé, con rất thích mưa. Mỗi lúc trời mà vừa âm u là con rất vui vì thế nào chút nữa mình cũng được tắm mưa thỏa thích. Con ngây thơ nào đâu biết mỗi lúc mưa về là mẹ phải khổ như thế nào khi mẹ phải đi lấy từng cái thau để hứng nước mưa nhỏ giọt trên mái nhà xuống, mái tôn nhà mình đã cũ kỹ, rách nát ấy vậy mà suốt bao nhiêu năm nhà mình vẫn không có tiền để mua tôn mới. Căn bếp nhỏ nhà mình nước dội ào ào xuống ướt hết thế là mẹ phải đem vô trong nhà nấu. Mẹ nhóm lửa vất vả lắm mới có được bữa cơm cho gia đình.
Rồi cơn bão năm 2006 ập đến, nhà mình lụp xụp quá, mẹ sợ nên phải bế con qua bên nhà thờ trú bão, thế mà con lại cảm thấy rất vui vì bão sẽ được nghỉ học. Niềm vui của con lại là nỗi lo lắng hằn sâu trong mắt mẹ.
Mẹ lo bão sập nhà rồi lấy gì mà tránh nắng tránh mưa, rồi đến vườn kêu sau nhà mẹ cất công chăm sóc bao lâu nay sẽ bị gió quật ngã hết lấy tiền ở đâu mà sinh sống. Rồi bão cũng đi qua, may mắn thay là nhà tôi không bị sập mà chỉ bị bay tôn hết nửa mái nhà. Thế là nhà mình phải sinh hoạt dưới những mảnh tôn còn sót lại. Mỗi lúc đêm về là con lại xà vào lòng mẹ, được ngắm sao trên trời con rất thích, con còn mong nhà mình đừng lợp tôn lại để được nhìn ngắm bầu trời đêm. Những lúc mưa về, mưa tạt khiến con và mẹ ướt hết người, bất giác, con thấy nước mắt mẹ rơi. Chắc có lẽ mẹ thấy buồn vì không lo cho con được một chỗ ở tốt. May mắn nhà mình được chính quyền địa phương hỗ trợ nên cũng được lợp tôn mới, mẹ rất vui vì từ nay con và mẹ không phải lạnh cóng vì bị ướt mưa nữa rồi.
Có lẽ những nỗi niềm của mẹ mà một đứa bé ngay thơ như con không thể nào hiểu hết được. Ba mất sớm, mẹ một mình nuôi con vất vả đến ngày con khôn lớn. Suốt mười tám năm, con chưa một ngày nào rời xa vòng tay mẹ. Con thích nhất cái cảm giác đêm xuống, được nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn và được nằm bên mẹ ôm mẹ vào lòng. Lúc đó mẹ âu yếm con, thủ thỉ bên con nhưng những ngày con còn bé.Mẹ còn nhớ không câu nói mà mẹ hay nói với con nhiều nhất “Đi học nhớ đem theo áo mưa nha con”, con nào đâu quan tâm đến lời mẹ nói vì nghĩ trời nắng thế này sao mưa được. Nhưng lời mẹ dặn chưa bao giờ là thừa cả, hôm đó trời mưa rất to mà con không đem theo áo mưa, mẹ lặn lội từ nhà đi bộ đem áo mưa xuống trường cho con.Thật sự lúc đó con đã khóc mẹ à, nhưng có lẽ giọt nước mắt đã hoàn tan theo giọt mưa nên mẹ không nhìn thấy.
Con còn nhớ như in năm đó lụt lớn lắm, mẹ tranh thủ ra ngoài đồng bắt vài con tôm, con tép để cho con ăn. Nhìn hình ảnh mẹ từ xa với chiếc áo mưa rách tả tơi, đội nón lá trên đầu, tay chân lấm lem, cả người ướt sũng trên tay xách giỏ cá về khoe với con mà tim con quặn thắt, con chỉ ước mình lớn thật nhanh để đi làm giúp mẹ, con sẽ không để mẹ phải đi làm vất vả như thế này. Suốt cuộc đời mẹ phải ôm những nỗi lo toan cơm, áo, gạo tiền. Mẹ nguyện hy sinh tất cả để con có được một cuộc sống ấm no, đầy đủ.
Giờ đây đứa con bé bỏng ngày nào của mẹ đã lớn khôn trưởng thành, phải vào Sài Gòn học để lại mẹ nơi quê nhà. Chiều nay, con bước chầm chậm trên phố, khu phố sao yên tĩnh đến lại lùng, chắc mọi người đã về nhà trú mưa hết hồi, con lê từng bước chân mệt mỏi dưới cơn mưa, con thật sự rất mệt, con nhớ nhà, nhớ quê, nhớ mẹ da diết mẹ ơi, con thấy mình bơ vơ, lạc lõng trên mảnh đất Sài Gòn xô bồ tấp nập này. Hình ảnh về căn nhà dột mưa, về những ngày lam lũ của mẹ dưới mưa cứ hiện về trong con. Giờ này chắc mẹ cũng đang nhớ con gái của mẹ lắm. Con sẽ cố gắng để học thật giỏi để nhanh về với mẹ, con thèm tô bún riêu cua đồng của mẹ lắm mẹ ơi.
Đêm nghe tiếng mưa mà lòng con quặn thắt
Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ yêu ơi
Sài Gòn này con đứng giữa chơi vơi
Không biết đâu là bến bờ hạnh phúc
Chỉ có mẹ đến bên con đúng lúc
Để vỗ về và che chở cho con
Công ơn mẹ như biển trời bát ngát
Suốt đời này con sẽ mãi không quên.
© Nguyễn Thị Bích Liên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.