Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ cần một mùa xuân bên em

2017-01-18 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Ám ảnh nhất đối với Quyên chính là nỗi buồn của mẹ khi xa ba. Không một lần nào đọc thư hay điện thoại mà mẹ không khóc, không đầm đìa nước mắt trên khuôn mặt. Em cũng được nghe ba hỏi thăm tình hình học tập bằng giọng nói trầm đục của người đàn ông đang ưu tư. Vắng ba, giao thừa nào hai mẹ con Quyên cũng ôm nhau khóc. Bởi thế, em sợ sự cách xa giữa hai người yêu nhau.

***

Ngày ấy, cũng chưa xa lắm, tôi lần đầu tiên biết thế nào là rung động trước một người con gái.

Bạn biết không, tôi từng thả hồn quên cả giờ toán đang diễn ra chỉ vì ngắm nhìn bờ vai của "nhỏ" bên khung cửa lớp. Trên nền trời xanh phía sau là suối tóc buông dài cứ bay theo gió. Nhỏ với tôi chỉ ngồi cách nhau một bàn thôi mà... Ôi! Nếu ngồi gần hơn chắc tôi sẽ thường xuyên bị điểm kém. Tôi thích mỗi lần em choàng tay ra sau lưng cột tóc, dường như hồn tôi cũng bị cuốn vào làn tóc mây của nhỏ.

Chiều nào tan học, tôi cũng làm "cái đuôi" âm thầm đi theo nhỏ trên con đường về nhà. Người xinh đi trên con đường thơ mộng quá: hai hàng me cổ thụ cao ngút tầm nhìn cứ buông lá trên vai, trên tóc của nhỏ. Tôi sẵn lòng mang theo trọn đời tà áo dài trắng đạp xe vào mỗi chiều tan học. Hình ảnh ấy thánh thiện lắm, nó tan loãng vào từng tế bào thần kinh trong bộ nhớ của tôi. Chẳng biết nhỏ có nhận ra dụng ý của tôi khi mượn tập vở môn này, môn kia không nhỉ. Tôi cố ý để lúc trả lại sẽ giấu một bài thơ nắn nót viết bằng mực tím vào trang giữa. Còn mượn sách thì tôi luôn để thử vào trang 17 cho nhỏ dễ tìm thấy. Vất vả là thế nhưng nàng không có tín hiệu gì đáp lại.

Mối tình học trò đơn phương của tôi cứ tiếp tục như mây vẫn ngàn đời không mỏi mệt bay trên bầu trời trong xanh, như mái tóc tung bay ngày nào cũng đẹp của nhỏ bên khung cửa lớp. Nhỏ như một thế giới bí mật còn tôi ra sức tìm kiếm trong vô vọng. Ngày tốt nghiệp cấp ba đã đến, chúng tôi cảm động chia tay nhau để bước vào đời. Sau hôm nay, có những người còn tiếp tục nuôi ước mơ ngồi giảng đường. Cũng có những người từ giã tuổi học trò. Và chẳng thể biết được có bao nhiêu mối tình giữa tóc dài và tóc ngắn vừa chớm nở đã xa cách. Nhỏ dành cho tôi một món quà trong ngày chia tay: nhật ký của nàng.

 Chỉ cần một mùa xuân bên em

Dù ta vui hay buồn, tám năm đã trôi qua...

Tôi là đứa duy nhất trong nhóm bạn quen từ thời đại học sư phạm chưa có người yêu. Cầm được bằng, đi dạy học đã vài năm rồi vẫn được gọi là "thầy giáo trẻ" của trường (đúng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Trẻ bởi ít tuổi và chưa lập gia đình. Từ ngày xa mái trường phổ thông, xa Quyên - nhỏ dễ thương của tôi - nói thật là tôi chưa thể mở lòng đón nhận một tình cảm mới. Thấm thoát đã tám năm rồi, thời gian đủ cho vết thương trong lòng người khác đã lành. Còn tôi vẫn thấy đau lắm, nhớ lắm bởi vì những trang nhật ký rất chân thành của nhỏ:

"...Có lẽ Hải sẽ nhận xét em là đứa con gái tự cao và chảnh chọe. Nếu vậy cũng không thể trách anh, bởi vì Hải quá tốt với Quyên trong khi em lại chọn cách im lặng trước tình cảm của anh. Bây giờ đã đến thời điểm để em nói rõ lý do, hy vọng anh hiểu rồi sẽ không giận hờn gì nữa.

Hơn mười năm nay, gia đình em chỉ có hai mẹ con sống với nhau còn ba định cư bên nước ngoài khi em học tiểu học. Ám ảnh nhất đối với Quyên chính là nỗi buồn của mẹ khi xa ba. Không một lần nào đọc thư hay điện thoại mà mẹ không khóc, không đầm đìa nước mắt trên khuôn mặt. Em cũng được nghe ba hỏi thăm tình hình học tập bằng giọng nói trầm đục của người đàn ông đang ưu tư. Vắng ba, giao thừa nào hai mẹ con Quyên cũng ôm nhau khóc. Bởi thế, em sợ sự cách xa giữa hai người yêu nhau. Bản thân em không đủ can đảm để yêu xa như các cô gái khác. Ba Quyên đã làm xong thủ tục cho mẹ và Quyên sang đoàn tụ, chỉ chờ em học xong cấp ba tại quê hương rồi sẽ đi. Vì vậy dù con tim em rất rung động trước anh nhưng em không muốn tạo ra một nghịch cảnh như từng xảy ra với cha mẹ. Em có thể còn yếu đuối hơn cả mẹ nên em sẽ không thể cất bước nếu còn để lại một người mình yêu và một cuộc tình nhiều kỷ niệm.

Thôi thì anh hãy xem những dòng nhật ký này như một lời hứa của em nhé. Nếu anh và em vẫn còn nhớ về nhau, chúng ta sẽ chờ đợi ngày gặp lại, được không anh?"

 Chỉ cần một mùa xuân bên em

Và tôi đã chờ em ngần ấy thời gian.

Tôi bằng lòng chờ thêm nhiều hơn nữa!

Tôi vẫn tiếp tục làm kẻ cô độc và thờ ơ mỗi khi xuân về. Chỉ cần một mùa xuân bên "nhỏ" là tôi cảm thấy đầy đủ hạnh phúc. Mong em mau trở về, cho dù chỉ một lần, Quyên ơi...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top