Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chạy theo ánh Mặt Trời

2014-06-19 12:15

Tác giả:


Truyện Online - Cô chợt nhớ đến câu nói“Cái gì cũng phải thử và từ từ chấp nhận nó thì nó sẽ ngon hơn”. Cô suy nghĩ nhiều, có nên mở lại lòng mình nữa hay không hay mở lòng rồi sẽ bị tổn thương?

***
Cái nắng chói chang của trời Sài Thành đang còn dang dở thì cơn mưa ngập đến. Nó đến mà chẳng báo hiệu cho người ta một tiếng, để ai cũng phải lo lắng hối hả vội tìm chỗ trú mưa. Vậy là tháng bảy đã tới, tháng bảy của những chiều mưa, rồi phải chăng tháng bảy có đưa tới cho con người ta với nỗi niềm hạnh phúc? Câu hỏi đó còn ngập ngừng trong Thùy Dương thì bất chợt cái ngày đó ùa về…

Dương đang loay hoay ở bến xe, cố tìm lại hành lí của mình. Thực ra hành lí của Dương cũng chẳng có bao nhiêu, mấy bộ quần áo cũ, mấy tập hồ sơ, giáo trình chuyên ngành và một ít ruốc khô mà mẹ Dương gói gém lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, mặc cho những giọt mồ hôi còn rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ bé ấy. Bấy giờ, Dương mới đứng thẳng người lên nhìn khắp một lượt. Người và xe. Đó là ấn tượng đầu tiên của cô khi lần đầu tới mảnh đất này. Đang cố gắng hình dung ra mọi thứ ở đây thì bất chợt tiếng của một cô gái reo lên:

-    Dương, Dương, tao đây nè.

Dương tròn xoe mắt nhìn. Hóa ra là Linh. Người bạn tiểu học ngày nào. Hai người gặp nhau vui mừng khôn xiết, Linh phụ Dương thu dọn đồ đạc lên xe về chỗ trọ.

Dương - một cô gái bước vào ngưỡng hăm lăm. Cái tuổi mà có lẽ ai cũng ao ước rằng sự nghiệp và hạnh phúc gia đình ổn định. Còn với cô thì dường như đó là một sự xa vời và có lẽ sẽ không bao giờ cô nghĩ về nó nữa. Bởi cách đây không lâu, cuộc sống của Dương đã không ít lần rơi vào vực thắm.

chạy theo ánh mặt trời

Tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, ngày đó Dương bước vào tuổi hăm hai. Đó là niềm tự hào của gia đình Dương. Cô thật may mắn khi được một công ty ở tỉnh nhận vào làm. Thật hạnh phúc hơn, khi Dương và Lâm lại có cơ hội để được yêu thương nhiều hơn mà hai người đã từng không dám nghĩ. Dương và Lâm quen nhau hồi trung học phổ thông. Nhà Lâm ở thành phố, còn Dương ở một xã hẻo lánh. Có nhiều lần tình yêu ấy dường như cũng đã đổ vỡ bởi lời ra lời vào từ mọi người, bởi cái khoảng cách giàu nghèo ấy nó vẫn còn tồn tại trong định kiến mọi người. Dương- cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn vừa cố gắng làm việc vừa chăm chút cho tình yêu đó để mong rằng mọi người sẽ có cái nhìn khác về Dương cũng như gia đình cô. Cuộc tình ấy tưởng chừng như bền chặt, thế nhưng giữa hai người ngày càng xa cách. Cô cảm nhận được điều đó ở Lâm.

Dương đang cố gắng thoát ra khỏi những suy nghĩ không tốt về tình cảm của hai người để chạy xe tới gặp Lâm và hỏi cho rõ ràng. Gặp Lâm đang xoay điếu thuốc trên tay, Dương chưa kịp hỏi thì Lâm đã nói thẳng vào mặt cô: Mình chia tay đi. Anh chẳng thấy hạnh phúc khi ở cạnh em nữa. Bố mẹ anh cũng không thích em và gia đình em.

Dương lặng đứng người, nước mắt rơi vội. Cô quay đầu xe và khóc trong nức nở. Cũng từ đó, mọi liên lạc cũng mờ dần. Sợi dây tình cảm vun vén bao lâu nay đã bị cắt đứt. Đối với Dương đó là tình yêu đầu đời - một tình yêu đẹp của tuổi học trò. Ngày đó, Lâm nói lời thích cô thì trong cô cả thế giới như ngập tràn hạnh phúc, bởi Lâm là người con trai mà Dương từng thầm để ý. Thế nhưng, giờ đây mọi thứ bỗng chốc đổ vỡ. Phải chăng lòng người đã thay đổi trước hoàn cảnh thực tại? Một người trọng tình cảm như Dương sao có thể vượt qua được? Dương chìm đắm trong những giọt nước mắt nghẹn đắng, Dương bỏ bê công việc và luôn tìm cách trốn tránh. Ở trong cái xóm nghèo của cô, có mấy ai được hạnh phúc như cô,thế nhưng tất cả đã tan biến.

Dương nghỉ việc ở công ty tỉnh. Bởi cô cảm thấy mỗi lần tới công ty làm là cô phải đối mắt với nhà Lâm cạnh đó. Dương về làm thu ngân cho một cửa hàng gần nhà. Cuộc sống của cô cứ quanh quẩn vậy, hằng ngày cô ngước nhìn qua khung cửa sổ, cô lại thấy lũ trẻ con trong xóm đá banh, nhả dây. Cô ao ước bản thân mình được nhỏ bé lại.Cuộc sống không như mong muốn, cửa hàng nới Dương làm việc bị giải tán. Cô lầm lũi trở về trong tiếng thở dài và có chút gì đó cay cay ở khóe mắt. Mẹ cô đang lúi cúi với mớ cá khô vừa nói với con: “Mày là Thùy Dương mà, là đóa hoa hướng dương luôn chạy theo ánh mặt trời đó”. Dương vội nhếch mép cười và tự nhủ: “Ờ, mình là đóa hoa dương mà, chẳng phải mình cũng chạy theo người ta đó sao…”. Rồi những chuỗi ngày đó, cô ở nhà phụ giúp công việc gia đình cùng mẹ. Bạn bè trong xóm, đứa Nam đứa Bắc, đứa con bồng tay bế hết rồi, nghĩ lại mình mấy mươi tuổi đầu cuộc sống chẳng có gì để nói, Dương chạnh lòng.

Trong hai năm sau đó, Dương cũng tìm việc khắp nơi nhưng cũng chỉ làm tạm bợ. Và cũng trong thời gian đó, Dương khước từ mọi tình cảm. Mẹ cô, họ hàng cô cũng cố làm mai mối cho cô ít nhiều người con trai nhưng trong cô thứ tình cảm ấy đã chai sần. Họ mong cho Dương tìm được hạnh phúc, có đứa con bồng bế là được rồi.Thế nhưng cô cảm thấy họ đang thương hại cô chăng? Hai năm qua, cô đã phải chật vật để sống tiếp qua ngày, cô đã cố quên mọi cảm giác yêu thương đó rồi cơ mà. Đang loay hoay bề bộn với những đống suy nghĩ đó thì có tiếng chuông điện thoại reo. Dương nhẹ nhàng hỏi:

-    A lô, ai vậy ạ?

Một giọng nói vang lên lanh lảnh: “Tao nè, Linh tiểu học đây”.

Dương bất chợt nhớ lại cô bạn cùng học tiểu học ngày nào. Rồi vụt chốc, lớp 12 Linh chuyển vào Nam học tập cho tới bây giờ. Sau một hồi luyên thuyên, Linh rủ cô vào Nam lập nghiệp. Cô chưa đồng ý liền mà kêu Linh cho thời gian suy nghĩ. Cô phân vân. Chưa lần nào cô xa nhà, cô có cảm giác hơi sợ. Đang chau mày lên suy nghĩ, có tiếng mẹ cô : Mày là Thùy…Dạ, con biết rồi ạ- cô ngắt lời mẹ. Cô đủ hiểu là mẹ cô sẽ nói gì sau đó. Thế nhưng chính câu nói của mẹ cô, làm cho cô có động lực hơn với lời mọi gọi từ Linh..Vậy là Dương đã quyết định vào Nam, cô mong muốn có một công việc ổn đinh, và hơn hết là cô có thể quên đi Lâm.

Dương bê đống hành lí vào gian nhà trọ. Đó là một căn phòng khá rộng mà Linh đã thuê cho cô từ trước. Sau khi sắp xếp xong, Linh đưa cô ra một quán ăn gần nhà. Mấy món hơi khó ăn, Dương méo mó. Linh cười nói: Cái gì cũng phải thử và từ từ chấp nhận nó thì nó sẽ ngon hơn.Hai người bạn rôm rả câu chuyện suốt mấy tiếng, Linh chở Dương về phòng, rồi về nhà luôn.Bấy giờ, Dương mới thở phào và nằm dài trên dường tự thưởng cho mình một giấc ngủ. Cuộc sống mới của cô mới bắt đầu chăng?

chạy theo ánh mặt trời

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, tìm cho mình bộ quần áo ngăn nắp. lịch sư nhất để tới công ty. Cô vội đi tìm tấm bẩn đồ xe buýt mới mua hồi ở bến xe. Cô cố gắng đến sớm để ra mắt với mọi người trong công ty. Cô nghĩ: Dẫu sao, Linh đã giới thiệu mình vào làm thì phải làm cho tốt chứ. Sau một chặng xe buýt và 10 phút đi bộ, cô cũng tới công ty, cả công ty vỗ tay chào đón cô. Cô mừng và hạnh phúc nhưng cũng có chút gì đó hơi lo lắng cho công việc của mình. Dương nhìn khắp một lượt trong công ty thì mọi người cũng cỡ tuổi cô, có vài chị có vẻ đã có gia đình. Dương ngồi vào bàn làm việc của mình và bắt đầu với những con số tính toán. Dương có chút gì đó lạ lẫm nhưng cũng có gì đó quen thuộc trở về. Đã mấy năm rồi cơ mà. Giờ nghỉ trưa, mọi người trong công ty kéo nhau đi ăn và rôm rả đủ thứ chuyện. Cô thấy mình lạc lõng nhưng vẫn cố ngượng cười và tranh thủ sắp xếp lại bàn làm việc của mình. Một cái đồng hồ, một lọ cây xương rồng và mấy hình ảnh về hoa hướng dương. Cô thấy thế là đủ rồi.Hàng ngày cô vẫn cứ đều đặn tới công ty làm việc, rồi về nhà. Thỉnh thoảng cuối tuần, cô mới ghé chợ mua chút đồ ăn và gọi Linh qua cùng ăn. Nhiều lúc cô cũng cảm thấy cuộc sống quá vô vị, khi nhìn người ta quần là áo lượt đi chơi, đi hẹn hò. Còn cô, có một sự tủi thân không hề nhẹ.

Chủ nhật sáng nay, cô dậy muộn hơn so với mọi ngày. Có lẽ tối qua cô bộn bề với đống tài liệu phải làm gấp gửi qua cho tổ trưởng. Cô thu mình trong cái chăn và muốn ngủ tiếp nhưng bấy giờ tiếng trẻ con ở phương nào kéo đến . Nếu mà ở quê,chắc tụi nó no đòn với mình - Cô thầm nghĩ trong bụng rồi bất giác cười lớn. Cô vội dậy dọn dẹp phòng và sẽ ra chợ một chuyến.

Cô thở hổn hển và chật vật lắm mới tìm được một chỗ đứng trong xe buýt. Có lẽ cuối tuần nên ai cũng cố gắng đi đây đi đó vì thế bác xe buýt nặng tải hơn. Chiếc xe bất chợt phanh gấp, Dương bị té ngã, cô nằm xoài trên nền xe trông giống như một con ếch. Vừa đau, vừa ngượng, Dương mếu máo và cố vội đứng dậy thì bỗng một ai đó nhấc bổng cô lên và đặt lên ghế ngồi. Dương hốc hác và đưa mắt nhìn ai là người đã giúp mình để nói lời cảm ơn thì tiếng một người con trai cắt ngang: “Cô ngồi xuống đó đi, hình như chân cô có vấn đề”. Cô vội đứng dậy thì ôi mẹ ôi, cái chân của cô đau nhói. Cô nghĩ thầm: “Là bác sĩ à, sao biết”. Dương ngồi xuống và được cái anh ta thoa cho một ít dầu và đưa tới một bác sĩ tư gần đó. Sau một hồi băng bó, cô được nhận một bản cáo trạng rằng mình bị bong gân. Cô được y tá dìu ra cửa và cầm một đống thuốc trên tay thì bất chợt thấy người anh ta đang đứng nói chuyện với một nữ bác sĩ ngoài tầm năm mươi. Cô không hiểu chuyện nên vội đi cà nhắc tới quầy thu tiền viện phí thì được báo là có người đã chi trả toàn bộ hết. Một lần nữa, Dương há hốc mồm, tròn xoe mắt ngạc nhiên thì tiếng anh ta lánh lót:

-    Lần sau cô nhớ tái khám, để tôi đưa cô về nhà.

-    Tôi cảm ơn, nhưng tôi có thể tự về được. - Dương khó chịu trả lời

Dương vội đi, bởi cô không thích mắc nợ người khác, thế nhưng anh ta cứ đi theo. Anh  bắt taxi , đẩy cô vào và cùng leo lên. Ngồi trên xe, cô cảm thấy khó chịu, cô im lặng, cũng không dám nhìn người ta lấy một lần. Cô cảm thấy hôm nay quả là một ngày xui xẻo. Bất chợt, cô liếc mắt đưa nhìn anh ta, lần này cô mới ngắm kĩ anh. Người con trai cao to, làn da ngăm đen, đôi lông mày rậm và đặc biệt là anh ta cứ du dương theo điệu nhạc mà mắt cứ nhắm tịt. Chính điều đó làm cho Dương vội tò mò.

-    Tí nữa qua ngã tư kia tới nhà tôi, tôi xuống. Anh về cẩn thận. Dù sao cũng cám ơn anh. - Dương lấy tay khẽ động vào áo anh ta.

-    Ứ- ừ- Anh ta vừa hát theo tiếng nhạc, vừa trả lời.

Tới đoạn ngã tư, Dương trả tiền taxi và xuống cửa. Cô cũng thấy anh ta xuống theo. Cô ngoảnh lại nói với giọng phẫn nộ: “Sao sanh cứ theo tôi vậy, anh không có nhà à hay định đi lừa con gái nhà lành?”
Anh ta cười, vội chỉ vào dãy trọ: “Nhà tôi ở kia”.

“Sao lại ở kia?”. Dương hơi lúng túng, chưa kịp hỏi tiếp thì anh ta đã đi vào trong tự lúc nào. Cô khập khiễng lê chân vào phòng mình, có chút gì đó bực bội nhưng cũng hơi xấu hổ. “Chẳng lẽ anh ta cũng ở đây? Mà thôi kệ, đâu có liên quan tới mình” - Dương vội thanh minh cho mình.

Tối hôm đó, cô đang cố gắng chăm chút cho đôi chân của mình thì bất chợt mưa giông kéo tới, sấm chớp ầm ầm. Cô hơi hoảng sợ. Nếu ở nhà thì cô đã qua phòng mẹ ngủ rồi. Mưa- cô cảm thấy nhớ mẹ nhiều. Cô nhấc máy định gọi về cho mẹ nhưng cô sợ mẹ sẽ lo cho cô nhiều hơn. Cô gác máy xuống. Lê chân ra thu dọn quần áo phơi ở ngoài, bất chợt cả dãy trọ bị cúp điện. Dương cuống cuồng tìm vào chỗ vịn. Chỗ quần áo trên tay cô rơi tứ tung khi tiếng sấm rền bên tai cô làm cô hoảng sợ. Cô thương bàn chân của mình quá. Đang loay hoay vội vơ đống đồ lên thì lại một cánh tay nào đó nhặt lên dùm. Trời nhá nhem tối, ánh sáng nến của nhà ai quá leo lét ít ỏi, cô không thể nhìn rõ mặt nhưng cô cảm thấy quen quen.

-    Chân còn thế kia mà cứ chạy lung tung thế cô bé?

-    Hừm - Cô gắt gỏng trả lời, bởi cô đã nhận ra cái giọng khàn khàn ấy khi ở trên taxi. Cô mếu máo: Oan gia à?

Anh dìu cô vào phòng, rồi đi ra liền. Cô tự nhủ: “Người gì đâu mà không hỏi được gì nữa à, đi cũng nói tiếng chứ”. Cô vội dậy đóng lại cửa phòng thì có một ít ánh sáng nào đó từ phòng bên rồi dần dần hé cửa và đứng trước mặt cô.  Anh kêu cô nhường đường, rồi đặt cây nến ở góc bàn nhà cô. Anh vừa nói vừa cười: Trời tối, con gái thường hay sợ, nhà tôi có ít nến qua bố thí cho cô đó.Cô ngạc nhiên: Có ai cần bố thí đâu chứ?

Tối hôm đó, mưa càng nhiều hơn. Cả dãy trọ hầu như đều kéo nhau xuống phòng họp nói chuyện, anh cũng kéo cô theo. Tới lúc này, cô mới biết anh tên là Luân, một nhân viên bên phòng dân sự, và cũng từ lúc này cô mới nhận ra rằng anh thân thiện và vui tính đến cỡ nào. Đêm đó như ngày hội.

Sáng hôm sau, cô xin nghỉ làm. Hình như đôi bàn chân nó nặng trĩu, níu kéo cô ở nhà. Cô lê chân tới tủ lạnh, cố tìm kiếm thứ gì còn sót lại để cho vào miệng. Thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài mấy chai nước suối. Dương thở dài ngao ngán, lẫm chẫm xuống cầu thang ghé quán tạp hóa tìm mua ít gói mì ăn tạm. Loanh quanh ở phòng, nằm dài rồi mở máy tính lên. Cô vào face book thì thấy một lời gửi kết bạn. Cô vốn chẳng để ý tới chuyện đó, cũng bỏ qua và cũng không thèm đồng ý tới nó. Chập tối, cô có hẹn với Linh, rủ Linh qua phòng chơi. Cô bèn sắp xếp lại gọn gàng mọi thứ, đợi bạn yêu qua thăm.

Tiếng gõ cửa vang lên, Dương lê chân ra mở cửa rồi vội nói: “Mày làm gì mà lâu quá vậy, đang đói lắm nè”. Cửa vội mở, Dương hết hồn, rồi đóng sầm lại. Hóa ra không phải là Linh mà là anh ta, Luân phòng bên đó. Cô cảm thấy xấu hổ vì đang luộm thuộm trong bộ đầm ngủ và lời nói vừa rồi. Dương rối trí, kêu anh chờ thêm năm phút, vội sửa soạn lại bản thân rồi mở cửa anh vào. Luân đưa qua một nồi cháo, một ít thịt và một chiếc bánh kem. Dương thấy vậy, vội hỏi: “Anh mang những thứ đó qua đây làm gì vậy, bộ phòng anh không thể ăn được những thứ đó à?”. Luân đớp lời: “Ừ, nhà anh, anh ăn không ngon, qua đây ăn mới ngon”. Dương chu mỏ lên: “Ờ, qua ăn thì tính phí đó”. Anh phì cười.

Vừa chuẩn bị chén bát cho Luân, cô thấy đó cũng là một cách để cảm ơn Luân trong những ngày qua nhưng cô lại đang ngóng lòng tới Linh, sao mãi vẫn không thấy tới. Bần thần suy nghĩ, Luân hỏi: “Cô bé đang đợi bạn à?”. Dương ngập ngừng: “Ừ…”

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, hai người ngồi nhìn nhau đợi Linh, gọi mãi Linh không nghe máy. Tiếng cồn cào trong bụng lâu lâu nó lại rên rĩ. Dương thấy xấu hổ. Bỗng Luân lên giọng: “Thôi mình ăn đi, có gì tí bạn em qua ăn chập tiếp”. Như được mở cờ trong bụng, cô hí hửng gật gù. Hai người vừa ăn, vừa nói chuyện rôm rả. Lâu lâu, cô ngước mắt nhìn Luân, trong tim có chút gì đó rộn ràng, xao xuyến. Đang ăn vui vẻ thì bất ngờ Linh tới. Linh ngờ ngợ về mối quan hệ của hai người, mặc cho Dương giải thích nhưng vốn tính đa nghi như Linh thì cô chưa tin hẳn. Điều đặc biệt hơn, Linh với Luân lại là bạn thân hồi lớp mười hai. Lâu lâu, Linh vẫn gán ghép hai người. Tối hôm đó, cả ba người rôm rả nhiều.

***

chạy theo ánh mặt trời
Hôm nay, cô vào Facebook. Đã gần một năm rồi, cô không màng tới nó. Cái yêu cầu kết bạn nó vẫn hiện lên, vẫn là cái tên ngày nào, cô kích chuột vào và đồng ý. Bỗng có tiếng tin nhắn từ Facebook: “Một năm rồi đó, sao em khó tính vậy?”. Dương ngơ ngác, chẳng có quen biết gì không nhưng chính cái tên lúc nãy cô mới đống ý kết bạn lại nhắn tin cho cô như vậy. Cô hỏi: “Ai vậy nhỉ?”. Người bên kia gửi cho cô một cái nhãn dán mặt cười và tin nhắn: “Luân đây mà. Hehee”. Cô giật bắn người, hóa ra là anh, sao anh không trực tiếp nói thẳng cho cô biết chứ, cô vẫn nghĩ lâu lâu Luân vẫn thường có nhiều bí mật bất ngờ. Cô nhoẻn cười nhắn lại: “Đã biết độ chảnh của em rồi chứ?”. Mối quan hệ của hai người dường như đã tốt đẹp hơn rồi chăng, thế nhưng trong Dương nó vẫn còn không thoát khỏi cái nghĩa bạn bè.   

Hôm đó sinh nhật Dương, cô đi ăn cùng với bạn bè trong công ty. Mãi tối mới về phòng. Đang loay hoay mở phòng thì Luân ở phòng bên lên tiếng: “Có người đi ăn lẻ kìa”. “Đâu có ăn lẻ đâu, em đi với nhiều người mà” - Dương lúng túng trả lời. Vốn định hôm nay Dương rủ anh đi ăn mừng sinh nhật nhưng cô cảm thấy ái ngại, sợ anh bận nên thôi. Nào ngờ…Dương mở cửa phòng bước vào thì bất chợt có tiếng nhạc mừng sinh nhật vang lên. Cô ngoảnh lại. Luân cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật, còn Linh thì cầm chiếc máy phát nhạc. Cô rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy Linh. Ba người cùng ngồi ăn bánh, uống một chút sâm panh thì Linh phải về nhà có chút việc, để lại hai người. Ngồi chuyện phiếm ít lâu, bất chợt Luân lên tiếng: “Mình quen nhau được không Dương?”

“Anh nói gì thế?” - Dương đáp lời.

“Thì anh nói mình quen nhau được không?” - Anh nói tiếp.

“À..ờ ờ”. - Dương ngập ngừng rồi thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ tối nay cô quá vui và cũng đã quá mệt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu cô lâng lâng. Cô tự tìm cho mình một ít nước lọc để uống và suy nghĩ về mọi chuyện tối qua. Cô giật mình, thả cốc nước xuống: “Tối qua, sao nhỉ?”. Có tiếng tin nhắn của Luân từ điện thoại: “Em đã tỉnh chưa cô bé?” Cuối dòng tin nhắn còn có kí tự L&D. Cô nhớ lại câu hỏi tối qua từ Luân. Phải chăng câu trả lời ngập ngừng của cô làm Luân nhầm tưởng là cô đồng ý. Nước mắt rơi, những kỉ niệm tình yêu ùa về. Kí tự tin nhắn của Luân làm cô nhớ lại cái ngày nào cô cùng Lâm cũng từng làm vậy, cũng là L&D. Tim cô nhói đau, cô đã cố quên thứ tình cảm ấy rồi, thế nhưng Luân lại khiến cô nhớ về nó.

Mưa lại đến, những cơn mưa lại kéo dài. Cô lại nhớ đến câu nói ngày nào của Linh: “Cái gì cũng phải thử và từ từ chấp nhận nó thì nó sẽ ngon hơn”. Cô suy nghĩ nhiều, có nên mở lại lòng mình nữa hay không hay mở lòng rồi sẽ bị tổn thương. Miên man với những dòng suy nghĩ thì ở ngoài kia, từng đôi từng cặp cầm tay nhau chạy trong mưa. Cô cảm thấy thèm muốn.

Một tháng sau, Luân vẫn luôn quan tâm tới cô, nhưng thôi hỏi về mối quan hệ của hai người. Cô đã mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn và có lẽ cô sẽ còn nhớ mãi câu nói của mẹ: Thùy Dương là đóa hoa chạy theo ánh mặt trời. Cô vội nhắn tin cho Luân: “Em đồng ý”. Cô đỏ mặt khi nhắn tin đó cho Luân, vừa sợ Luân đọc được nhưng cũng sợ Luân không đọc được. Ngoài trời, mưa lại rơi. Cô cảm thấy lạnh. Bỗng một vòng tay ấm áp ôm choàng từ phía sau và khẽ nói: “Mình sẽ mãi hạnh phúc nhé em”.

•    Lê Thị Kim Chung

Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 



MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top