Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chẳng còn vị trí nào cho em

2015-10-07 03:23

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi đã học được cách buông tay, buông tay để anh có một khoảng trời mới và có bàn tay khác nắm chặt thay tôi. Tôi sẽ yêu anh theo một cách nào khác mà chỉ mình tôi hiểu, bởi Thiên Bình sống vì tình yêu của người khác. Tôi yêu anh, yêu mùi hoa sữa, yêu hơi lạnh của biển và hơi ấm bàn tay.

***

Có lẽ đã được một năm rồi, ngày tôi thất lạc trái tim của chính mình, cho tới bây giờ, nó vẫn nằm sâu trong ngóc ngách nào mà tôi vẫn chưa tìm lại được. Tháng 8, một buổi chiều mang những tia nắng vàng ươm, len lỏi qua những tán cây sậm lá, lòng chợt nhún lại bởi cơn gió mùa thoảng qua cùng mùi hương hoa sữa, rồi lòng lại chợt đau.

Một năm không phải dài, cũng không quá ngắn, nhưng trong tôi nó như cả thế kỉ, cứ những mong thời gian ơi, trôi nhanh nhanh một chút, trôi nhanh để trong tâm hồn lạnh giá này có thể tìm về được chốn bình yên, trôi nhanh để bây giờ mình kịp cảm nhận mình đã già rồi, trôi nhanh để bây giờ vẫn chưa thể quên được anh.

Những cơn gió mùa rít rít thổi vào người như lạnh buốt, tôi ngồi bình thản nhớ lại những gì đã trôi xa. Mới ngày nào mang tâm hồn nặng trĩu lên con tàu rời Quảng Ngãi vào thành phố bon chen để làm cô sinh viên năm cuối, ngồi trên toa tàu thả hồn vào gió đong đưa mà buồn rười rượi, thả hồn để gió mang về những kí ức được anh ân cần chăm sóc, trò chuyện luyên thuyên cùng nhau trên chuyến tàu năm ấy, sưởi ấm cho nhau khi lúc đêm về lạnh lẽo. Lòng chợt chùng xuống, nhìn lại bây giờ chỉ một thân một mình bơ vơ trên khoảng ghế ấy, nhìn những người xa lạ đang tươi cười tám chuyện nhau nghe, khóe miệng chợt nhếch lên mỉm cười rồi quay ra nhìn vào khoảng không mênh mông vô tận ấy.

cô đơn

Vào đến ga Sài Gòn, mọi người náo nhiệt, nhộn nhịp tay cầm tay xách hối hả ra về, riêng mình tôi khựng lại, lòng tự nhủ rằng từ bây giờ sẽ không còn anh đón đưa như thuở ban đầu nữa. Khóe mắt chợt cay, nhìn dòng người trong lòng thành phố xô bồ ấy, trong người đã thấm mệt trong hành trình dài hơn 800 cây số, tay vẫy vẫy, mắt đong đưa đón xe về.

Cũng ở nơi đất khách ấy, một mình tôi chống chọi nỗi cô đơn vắng nhà, vắng bóng cha mẹ, và cũng chẳng còn anh chia ngọt sẻ bùi cùng tôi. Môi mím chặt, mắt đỏ dần đi, nước mắt bắt đầu lã chã rơi nhưng vẫn cố nuốt trọn vào trong, không muốn những người xung quanh để ý, rồi vô tình mình mang cho họ những xót xa.

Những buổi tối tự mình gặm nhấm nỗi đau trong khi ai ai cũng đã ngủ, lúc này tự nhủ rằng: “Cứ khóc đi, khóc cho thỏa nỗi niềm giấu kín trong lòng, khóc đi để một ngày mạnh mẽ mà đứng lên nhé”, thế rồi cứ biết bao đêm dài gối nằm ướt đẫm, đeo tai phone nghe hoài một bản nhạc buồn lặp đi lặp lại, rồi chìm vào giấc ngủ tự bao giờ…

Khi chia tay, anh nói vói tôi một vài lý do tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại làm tim tôi đau, tôi cố gắng để hoàn thiện bản thân mình hơn, cố gắng để hợp với anh hơn, cố gắng để bên tôi anh không cảm thấy gò bó. Tôi vừa học vừa kinh doanh thêm, loay hoay đủ thứ cho con người mình năng động, điều mà anh cho rằng tôi còn thiếu. Nhưng nếu anh đã không còn thương tôi thì thật tình có thay đổi đến bao nhiêu, cố gắng hoàn thiện đến bao nhiêu thì trong lòng anh cũng không còn vị trí nào nào cho riêng tôi. Từ đó tôi học cách chấp nhận. Cho tới bây giờ chưa hẳn tôi đã hoàn toàn quên anh, nhưng cũng đã vượt qua được thời gian đau khổ nhất của mối tình đầu.

Tôi đã học được cách buông tay, buông tay để anh có một khoảng trời mới và có bàn tay khác nắm chặt thay tôi. Tôi sẽ yêu anh theo một cách nào khác mà chỉ mình tôi hiểu, bởi Thiên Bình sống vì tình yêu của người khác. Tôi yêu anh, yêu mùi hoa sữa, yêu hơi lạnh của biển và hơi ấm của cái nắm đôi bàn tay.

© Pham Tuyet – blogradio.vn



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top