Chạm nhẹ vào những ngày nắng hạ
2015-05-07 01:00
Tác giả:
Nắng hạ về cùng nhành ngọc lan nở thơm hương bên hàng phố trầm tư cho dịu êm của ngày trôi trong khẽ khàng. Ánh nắng đã nghiêng mình soi bóng bên thảm lá mướt xanh cùng gió vương trên làn tóc, bờ môi mềm mại. Nơi đây những dan díu của ngày tháng và nắng hạ đã thổi lên má ửng hồng những hồn nhiên, vụng dại. Cơn mưa đầu mùa rớt trên từng mái phố gợi những quạnh vắng, chiếc bóng ai liêu xiêu đổ trên con phố dài gầy vương trên lối hẹn, từng nhịp bước như hất tung một vùng trời của nỗi nhớ da diết.
Nắng đã trải dài trên phố hòa cùng khúc hòa ca bất tận của dàn hợp xướng khi tiếng ve trộn trong hương thơm của nhành ngọc lan như níu những hao gầy, giữa những ngày nắng hạ một bóng hình giữa khung trời đầy cô độc muốn tìm lại dư âm xưa bên mái phố trầm tư đầy gió để trao một ánh mắt thơ ngây như thuở ban đầu. Vì sao con đường dài xa tắp ấy mà hai nửa chia đôi để nắng hạ buông mình đốt cháy cồn cào trong nỗi nhớ. Từng cơn gió vô tình thổi ngang qua góc phố cùng tấm bảng quen thuộc đã từng viết chung những dòng xưa cũ như vẫn còn tươi màu mực mới. Dĩ vãng đã phủ lên một lớp đầy những rong rêu ta đành nương thân gầy mỏng mảnh vào sắc nắng, giơ tay thật khẽ chạm nhẹ vào ngày tháng hạ để ru mình bên ký ức nghiêng đổ, tìm lại cho chính mình chiếc bóng về một cõi xa xôi. Bên hàng cây cội già ta ru niềm hoài vọng gợn lên niềm thao thức gọi tâm hồn trở về lối xưa, tìm lại khoảng lặng an trong tâm giữa những ồn ào tấp nập.
Ngày tháng hạ ở nơi đây vẫn là gió thổi về viễn phố những tự sự xa xăm, từng giọt cà phê đen vẫn nảy lên như vô thường giữa bầu trời biếc xanh lung linh màu nắng. Ngày tháng hạ trôi đi như một loại gia vị mà đôi khi ta lỡ tay làm cho vị đắng trở nên nhiều hơn, vị ngọt bỗng thành xao nhãng, nêm thêm một ít chua cay sao thấy nghẹn ngào khi khoảng hư hao cứ men theo vết thời gian mà tìm về.
Ta ở lại đây mỗi chiều khi hoàng hôn buông mong nắng sưởi ấm những hư hao, những u mê sầu lắng, vệt bụi trầm sẽ thổi bay cùng làn gió cất trên bầu không kia để ta không còn vướng bận những loang lổ thành vệt xước dài. Những giọt nước mắt xin cho ta gửi lại ngày tháng hạ để những tiếc thương, nhung nhớ, luyến lưu sẽ hong khô bên vệt nắng vàng ươm. Hãy cho ta chạm khẽ vào nụ cười giòn tan, hồn nhiên không còn lẩn khuất rồi ngả mình bên những tán lá xanh yên bình.
Cho ta nép dưới vai người đợi bóng nắng tan đi để ngày mai đây ta thênh thang đưa bàn tay vuốt ánh nắng chiều để từng sợi ấm áp ủ môi mềm, hong khô những dang dở trong nỗi niềm. Cho ta chạm khẽ vào tia nắng sớm mai để ta vay mượn chút cảm xúc không u hoài để một mai ta sẽ tìm thấy mùi hương vương đầy nắng, tìm lấy vầng mây trắng nơi cuối chân trời thanh khiết như sương cho bình yên bung tỏa để ta ôm hạnh phúc nồng nàn.
Ta sẽ ở lại để đợi ngọc lan nở buông hương dịu ngọt, ta sẽ tự nối lại những sợi nắng đứt đoạn để tâm khảm an yên, cho nắng hạ rủ rê thêm những mối tơ vương trải lòng vào cõi riêng tư của mình. Ta sẽ đưa tay hứng lấy vòm trời mà uống, thấm cả những dư vị của màu nắng cho an nhiên về một cõi, cho nắng dịu trong ánh hồng của buổi hoàng hôn mà an nhiên.
Ta sẽ ở lại nơi đây để chạm khẽ vào hạ, tháng năm sẽ mỉm cười dành tặng khúc ca vương trên lối đi về cùng hạ óng ánh say trong lòng nắng những vu vơ...
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.