Câu chuyện của gã trai mơ
2020-06-04 01:25
Tác giả:
Quyên Phạm
blogradio.vn - Ba mươi tuổi đầu, có lẽ đã đến lúc hắn đi tìm cuộc sống của chính mình rồi. Hắn không cần quan tâm người ta nghĩ thế nào về hắn. Chỉ cần có má, có Út, có tình thương luôn ở phía sau chống đỡ. Cho dù thế nào, hắn vẫn có thể bước tiếp được.
***
Hôm nay, hắn lại lang thang một mình trên những con phố vắng. Hắn cứ đi mãi, đi mãi và tự hỏi đâu là đích đến của cuộc đời hắn. Bóng của hắn phủ xuống mặt đường thành một vệt dài, kì dị, nhấp nhô theo từng bước chân nặng nề. Giữa biển người, trông hắn cô đơn đến buồn cười, đến đáng thương. Hắn thèm trở lại những ngày trai trẻ. Ngày hắn còn là chàng trai hai mươi đầy sức sống, đầy nhiệt huyết, sẵn sàng đấu tranh cho giấc mơ của mình. Còn bây giờ, trông hắn mà xem, mới gần ba mươi mà như ông chú già, chẳng có lấy một tí sức sống.
Hắn nhớ hắn của hơn mười năm về trước. Lúc đó, gia đình hắn còn khá giả, êm ấm. Hắn vừa đỗ đại học, là ngành kiến trúc. Ở quê hắn có mấy người vào được đại học lại còn là đại học kiến trúc nữa chứ. Hắn khiến người ta ngưỡng mộ xiết bao, bố mẹ hắn tự hào xiết bao. Vẽ là đam mê của hắn. Bây giờ hắn được sống đúng với đam mê của mình. Rồi hắn sẽ lên thành phố, sẽ biến ước mơ bao năm của hắn thành hiện thực. Cuộc đời hắn rộng mở và tương lai hắn tươi sáng biết bao.

Cứ thế, ba năm sống trên thành phố ngỡ như một giấc mơ. Hắn lao vào học và tham gia các câu lạc bộ. Thời gian rảnh, hắn cùng các anh chị khóa trên tham gia tình nguyện. Chưa lần nào danh sách trao học bổng thiếu tên hắn, tấm gương người tốt việc tốt cũng không thiếu tên hắn. Chưa bao giờ hắn thấy cuộc đời hắn có ích đến thế. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp đó không kéo dài.
Khi hắn đang ở tột đỉnh vinh quang thì nghe tin gia đình hắn phá sản, ba hắn bỏ theo người đàn bà khác. Gia đình hắn phải bán hết đất đai, nhà cửa để trả nợ, chẳng còn lại gì. Cái gia đình hạnh phúc của hắn hóa ra chỉ là giả dối. Trong những bữa cơm, những cuộc điện thoại hỏi thăm. Hắn tự hỏi ba hắn đã mang lấy chiếc mặt nạ nào để đối diện với hắn. Còn mẹ hắn, sau một trận ốm nặng, tai cũng đã chẳng còn nghe rõ hoặc có lẽ bà cố tình không muốn nghe.
Hắn bỏ học, trở về quê, bỏ quên giấc mơ giang dở nơi thành phố. Hắn là anh cả, phải thay ba trở thành trụ cột gia đình. Má hắn già yếu rồi, hai em hắn thì còn quá nhỏ. Hắn làm tất cả để kiếm tiền. Ai gọi đâu, hắn đi đấy. Từ bốc vác, phụ hồ ngay cả đi đòi nợ thuê. Hắn cần tiền và hắn đau đớn nhận ra không có tiền hắn chẳng là gì trong cuộc đời này cả. Hắn lao vào kiếm tiền để không ai có thể coi thường mẹ và em hắn. Nhưng cuộc sống không bao giờ vận động theo cách hắn mong muốn cả.

Đó là khi em trai hắn bỏ học khi mới vừa lên cấp ba và đi theo tiếng gọi của dòng đời nghiêng ngả. Em hắn bắt đầu dao du với những đám bạn xấu và học đòi đánh nhau. Có lẽ vì hắn mải kiếm tiền, còn má hắn thì lo buôn bán. Những xô bồ đã cướp mất em trai hắn. Rồi một ngày điều hắn lo lắng cũng đến. Ngày em về nhà với đôi tay đẫm máu, với ánh mắt sợ sệt luôn miệng gọi anh hai. Hắn nuốt nước mắt nhìn những người lạ khoác áo xanh sộc vào nhà hắn mang em hắn đi mất. Nhưng hắn không cho phép mình gục ngã, hắn còn má, còn đứa em gái út.
Hắn càng ngày càng trở nên kiệm lời. Không ai dám nói chuyện với hắn. Rồi một ngày hắn trở về với chi chít hình xăm trên người. Tấm lưng trần khoe hình rồng uốn lượn ngạo nghễ. Trước ngực là hình bạch hổ uy nghiêm, sống động đến mức mỗi khi đứng đối diện có cảm giác như con hổ có thể nhảy sổ ra bất cứ lúc nào. Ngay cả trên khuôn mặt hắn cũng xăm một hình thánh giá kéo dài từ gò má xuống đến tận cằm. Hắn thông báo với má hắn đang hùn vốn với bạn mở một tiệm xăm.
Cũng không đến nỗi tệ. Chí ít hắn có thể dùng tài năng của mình để kiếm cơm. Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ những gì hắn học được khi còn là một cậu sinh viên kiến trúc cuối cùng lại được hắn áp dụng như thế. Không phải là một anh kiến trúc sư phác họa lên những trang giấy vô hồn mà là trên những tấm lưng người. Tiệm của hắn khách kéo đến đông nườm nượp. Hắn thường phải thức đêm làm cho khách. Hắn ngày càng trở nên xanh xao, gầy còm. Người ta lại đồn hắn xì ke và lại càng sợ hắn. Hắn chỉ cười trừ. Chí ít, hắn có thể làm cho người ta khiếp sợ. Không ai dám coi thường hắn, không ai dám ức hiếp em hắn. Hắn khoác tấm áo xù xì để không ai nhìn thấy con tim yếu đuối của hắn.

Rồi em gái hắn vào đại học, hắn lại càng bận rộn. Đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Má gọi về ăn cơm, hắn khẽ thở dài: “Con bận lắm, má à”. Hắn sợ về nhà má hắn lại cầm tay hắn hỏi dồn:
“Sao mày không lấy vợ đi hả con? Má thèm bồng cháu rồi”.
“Con thì ai người ta lấy hả má?”. Hắn vừa đáp lời má vừa cười.
“Thôi, con no rồi. Má ăn đi”. Hắn nhanh chóng đứng lên tránh nghe tiếng thở dài của má.”
Hắn cũng từng trải qua vài mối tình, có mối tình thoáng qua nhưng cũng có mối tình sâu đậm. Nhưng tất cả đều có chung một kết cục, đó là chia tay. Gia đình nào sẽ chấp nhận một đứa con rể xăm kín mình từng đi đòi nợ thuê với một đứa em trai đi tù chứ. Chưa kể khi lấy vợ hắn phải lo cho vợ, rồi con hắn nữa. Vậy còn má hắn, em hắn, ai lo đây?
Hắn cứ miên man suy nghĩ cho đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn. Áp điện thoại vào tai. Một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Hai ơi, em xin được việc rồi. Hai không cần nuôi em nữa. Từ nay em sẽ nuôi Hai, nuôi mẹ”.
“Ha ha, Út cứ lo cho Út đi không cần lo cho anh. Ba mươi tuổi đầu rồi ai lại để Út nuôi chứ”. Vậy là Út của hắn đã lớn thật rồi, đã bay khỏi vòng tay hắn.
“Hai nè, em muốn có chị dâu rồi”.
“Trưa nhớ về ăn cơm với má nghe Út”. Hắn tìm cách lảng sang chuyện khác
“Em biết rồi, để em nấu món gì ngon ngon cho Hai nghe”. “Em nhớ Hai quá”.
Hắn cúp máy, thấy sống mũi mình cay cay. Có lẽ đã đến lúc hắn tháo mặt nạ được rồi. Hắn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa. Ba mươi tuổi đầu, có lẽ đã đến lúc hắn đi tìm cuộc sống của chính mình rồi. Hắn không cần quan tâm người ta nghĩ thế nào về hắn. Chỉ cần có má, có Út, có tình thương luôn ở phía sau chống đỡ. Cho dù thế nào, hắn vẫn có thể bước tiếp được.
© Quyên Phạm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuộc đời có nhiều sân ga và sân ga có anh không còn là đích đến
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.



