Anh không yêu em nữa nhưng vẫn còn thương em
2020-06-03 01:25
Tác giả:
Thư Nguyễn
blogradio.vn - Anh sẽ không yêu em nữa, nhưng còn chữ thương, vậy thôi chứ khóa lại trong lòng, chôn vùi theo tình yêu đầu vỡ tan, em nhé!
***
Nhiều năm, rất nhiều năm về trước, cơ hồ cũng không rõ là bao lâu. Chỉ biết rằng, nhắm mắt một cái, có rất nhiều chuyện không thể đem kể lại rành mạch, một số khác thì còn mơ hồ không nhớ rõ, cũng có những thứ tưởng như chưa từng xảy ra. Có điều, anh vẫn không thể nào quên được, dưới gốc phượng vĩ vương bóng trên sân trường, đã từng có một người con gái với đôi mắt màu nâu biếc...
Ánh chiều tà chiếu qua từng chiếc lá, khe sáng dài và hẹp của ánh mặt trời vẫn như ngày nào, vậy mà giờ đây như đốt cháy cả tâm hồn anh, đốt cháy cả tình yêu đầu...
Anh thường nhớ đến em, nhớ đến mùa hạ năm ấy, nhớ ngày em tựa vào vai anh nói những lời thầm thì mà chỉ có kẻ đang yêu mới cảm nhận được. Anh tưởng như một lần nữa, mình lại có thể ôm chầm lấy đôi vai gầy của em, hôn lên mái tóc dài của em nhưng em biết không, khi anh tỉnh lại, mọi thứ đã trở nên quá xa vời. Em thực sự đã rời đi, đã xa vòng tay anh thật rồi, đã mang theo mối tình đầu của anh kéo vào trong quên lãng...
Cô gái nhỏ của anh, em vẫn vậy, vẫn mãi chiếm một bầu trời trong lòng anh, dù cho vĩnh viễn không bao giờ có thể sáng rực lên nữa, em vẫn sẽ ở đấy, chiếm ngự một khoảng bình yên trong trái tim anh... Em có biết không, những ngày mưa dạo trước, anh lại đem nhưng vết thương trong tim mình ra, cẩn thận khâu lại, bởi vì anh thực sự rất sợ, em ở trong đó sẽ bị cảm lạnh vì ướt mưa.
Anh ngốc quá phải không, ngày em rời đi, em đã nói rằng chúng mình chẳng còn gì nữa, anh hãy buông bỏ đi, vậy mà mười năm dài đằng đẵng, anh vẫn không buông bỏ được... Em có biết tại sao không? Vì em quá ngốc, em còn ngốc hơn cả anh nữa... Tại sao em lại nói dối anh chứ, tại sao em lại giấu nỗi đau ấy một mình, nếu em không làm như vậy, ít nhất những ngày tháng em quằn quại trong bệnh viện vì từng đợt hóa trị dai dẳng, ít nhất cũng còn có anh bên cạnh em...
Em ra đi trong nỗi cô đơn và tĩnh mịch, trong căn phòng bệnh viện lạnh lẽo, không người thân, không bạn bè, em từng nói anh là điểm tựa duy nhất trong cuộc sống của em, vậy mà cuối cùng, chính em lại vứt bỏ điểm tựa ấy, vứt bỏ anh, vứt bỏ tình yêu của chính mình...
Anh yêu em... Nhưng tình yêu nào dành cho em? Tình yêu nào dành cho anh? Tình yêu nào dành cho chúng ta? Em đã nhẫn tâm gạt bỏ tất, em đã nhẫn tâm xé nát tình yêu đầu...
Nếu như ngày đó anh không vô tình biết, có phải em sẽ giấu anh cả đời đúng không? Mà cũng đúng thôi, nếu như lần đó anh không vô tình nhìn thấy ngôi mộ nhỏ có cô gái với đôi mắt màu nâu biếc đang mỉm cười, thì vĩnh viễn cả đời này, anh vẫn sẽ cứ như vậy, vẫn không biết nguyên nhân, vẫn không hiểu mình sai chỗ nào. Có lẽ dù sao đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ trách em, có trách thì trách ông trời ban cho một kiếp người ngắn ngủi lại mang theo quá nhiều hoài bão, quá nhiều tình yêu...
Và mùa hạ trôi qua, anh vẫn đều đặn tặng em một đóa cẩm tú cầu. Em thích nhất hoa cẩm tú cầu mà phải không, em từng nói sau này em kết hôn sẽ chọn hoa cưới là cẩm tú cầu, vậy thì để anh tặng em cả một đời hoa cẩm tú cầu...
Màu hoa trắng, ấy thế lại là biệt li...
Năm anh hai mươi, em vừa tròn mười sáu...
Năm anh ba mươi, em vẫn mãi tuổi trăng tròn...
Mười năm... kí ức... hoa cẩm tú cầu... màu mắt nâu... Xin gửi lời tạm biệt...
Những ngày gần đây, anh thường nằm mơ thấy em, có lẽ em đã đi xa lắm rồi, hoặc có lẽ em cũng đã nhờ cầu Hoàng Tuyền mà trở về bên cạnh anh trong một hình hài khác, nhưng trong em vẫn vậy, vẫn đôi mắt nâu, vẫn mái tóc dài. Trong mơ em cầm một đóa cẩm tú cầu trao cho anh, nhưng bên cạnh anh lại là một cô gái khác...
Ừ, có lẽ mười năm, mười năm mặc niệm cho mối tình đầu vỡ tan, mười năm mặc niệm cho cô gái có đôi mắt màu nâu biếc, em cho rằng thế là đủ rồi, có lẽ em yêu anh cho nên em không muốn anh cứ như những ngọn đèn dầu cháy le lói bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt đi mất...
Ngày mai, trời lại sáng, phải không em?
Anh sẽ tìm một công việc ổn định, sẽ tìm một người mà anh yêu thật lòng, sau đó sẽ kết hôn, sinh những đứa trẻ kháu khỉnh.
Anh sẽ không yêu em nữa, nhưng còn chữ thương, vậy thôi chứ khóa lại trong lòng, chôn vùi theo tình yêu đầu vỡ tan, em nhé!
Anh sẽ không còn đem ra khâu những vết thương trong lòng, không còn nhớ đến em nữa, có lẽ đấy là giải thoát, cho em, cho anh.
Anh sẽ sống, là sống thực sự chứ không phải đang cố gắng tồn tại từng ngày, bởi vì, anh còn phải sống thật tốt, sống cho cả phần đời của em nữa...
© Thư Nguyễn – blogradio.vn
Xem thêm: Duyên phận mình chỉ đến vậy sao em?
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.





