Căn phòng của tâm hồn
2022-03-04 01:25
Tác giả: Nguyễn Hồng Anh
blogradio.vn - Cuốn sách Ly để lại đó, mỗi lần đến cô lại giở chúng ra, cố gắng miên man theo con chữ trong nỗi buồn không thể gọi tên. Cô trẻ con quá chăng? Thời gian Ly đến căn phòng bắt đầu thưa thớt hơn, những chậu cây cũng bị bỏ quên ở đó, héo úa, vàng vọt.
***
Những gì dễ đến thì cũng dễ đi, người ta vẫn hay nói như vậy. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rằng, cái gì cũng có nguyên nhân và họ đã đánh mất đi một điều gì đó vì sự hời hợt, ích kỷ của bản thân. Vì thế không có cái gì tự ra đi cả, chỉ có chính chúng ta đã tự đẩy nó đi càng xa mà thôi. Căn phòng của bất cứ ai vẫn là nơi lưu trữ nỗi buồn khi họ trở về trong sự trống trải và cô đơn. Mỗi chủ nhân đến và đi đều để lại đó những ký ức, kỷ niệm. Căn phòng vì thế mà mang trong mình một thứ trí tuệ kỳ lạ, nhưng nó lựa chọn sự khôn ngoan là im lặng. Vì mọi lời khuyên, lời dạy đều dễ rơi vào quên lãng, chỉ khi học được bài học của chính mình, con người mới có thể nhớ mãi. Lúc này thì sự im lặng, lại một lần nữa, xoa dịu đi nỗi buồn.
Vì một lý do nào đó tôi thích kể câu chuyện về căn phòng như một cách để giải toả. Có thể bạn nghĩ rằng suy nghĩ của tôi bó hẹp. Căn phòng thì chẳng bao giờ rộng rãi như một thế giới cả, nó thường mang theo nghĩa về sự tù túng và lộn xộn. Nhưng tôi không kể về một căn phòng tù túng và lộn xộn. Tôi chỉ nói về căn phòng khi dường như nó vẫn vậy, nhưng sau một vài biến cố trong đời thì nó không còn như vậy nữa. Chủ nhân của nó chỉ còn coi đó là nơi duy nhất để trở về, ngã ra giường mà ôm gối với sự trống rỗng và tiếc nuối. Điều đó thậm chí còn đáng sợ hơn sự lộn xộn, tù túng như lúc đầu. Rồi bạn sẽ thấy, căn phòng giống như một thế giới phía sau mà ai cũng có, nơi để họ có những phút giây đối diện với chính mình, gặm nhấm sự nỗi buồn trong im lặng.
Căn phòng có một cửa sổ với khung gỗ sơn nâu đã sứt sẹo và tấm kính sẫm màu để tránh ánh nắng mặt trời. Tầm rèm cửa mỏng manh màu xanh nước biển như chỉ tô điểm thêm cho sự rẻ tiền. Song cửa bằng sắt sơn cẩu thả một thứ nước sơn màu ghi đã tróc ra vài chỗ hoen gỉ. Trần được lắp lớp nhựa trắng cũng rẻ tiền, được trang hoàng bằng những lớp mạng nhện đã ken vào đó hàng bao nhiêu năm. Căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái giường, bàn làm việc, tủ quần áo và một giá sách. Nó giản đơn và phủ bụi dày như chính tâm hồn của người đang ở trong đó. Đó là Nam. Hẳn anh cũng không tưởng tượng nổi là khi mới dọn về đây, anh đã lên những kế hoạch sửa sang nó như thế nào. Nhưng thôi, nói lại về những kế hoạch thật vô ích, bởi chúng có mấy khi được thực hiện đâu.
Dù sao thì đây là căn phòng tốt nhất trong những căn phòng mà anh từng thuê. Đó cũng đồng nghĩa với việc thu nhập của anh đang tăng lên. Phải hãnh diện vì điều này chứ. Nhưng thật tiếc, điều ta hãnh diện lại chỉ có thể kéo dài nhất được một tháng, một tuần hay tệ hại hơn là một vài ngày. Rồi cuối cùng Nam chẳng còn quan tâm đến nơi mà mình đang sống nữa cả. Nó rốt cuộc thì vẫn chỉ là nơi đi và về mà thôi. Còn lại anh sống với chiếc điện thoại thông minh như một vật bất ly thân. Anh quăng quật, cười vui, quát tháo, căng thẳng, vui vẻ… tất cả đều qua chiếc điện thoại đó. Đặc biệt là niềm hưng phấn trong các cuộc đấu game có khi kéo dài đến 1,2 giờ sáng ngày hôm sau.
Thế đó, giờ đây căn phòng nó mang ý nghĩa là nơi che mưa che nắng, và giá trị của nó tương ứng với giá thuê hàng tháng. Những con nhện vô tư mở đường kiếm ăn ở bất cứ đâu. Những con chuột có thể chọn hốc bàn làm nơi trú ngụ ngày giá rét. Đó cũng là những điều mà anh chẳng còn để tâm.
Và rồi một cô gái xuất hiện trong cuộc đời anh. Ly đến với anh như một cơn mơ của thực tại. Nam biết Ly sau những buổi bạn bè giao lưu đi chơi. Cô hay cười, duyên dáng nhưng đôi mắt vẫn toát lên nỗi u buồn và mỏng manh nào đó. Nam vui vẻ, hài hước. Nó giống như hai viên nam châm trái chiều, cứ vậy âm thầm hút lấy nhau.
“Trai hư anh không cần phải diễn. Trai tốt thì anh phải vào vai.” Anh thì thầm và ôm lấy vai cô một cách mạnh bạo khi đang cùng nhóm bạn trong một quán karaoke. Nơi mà Ly đang nhăn mặt vì âm thanh ầm ĩ của nhạc, bass, trống và cả những tiếng hát cất lên từ con tim đang cuồng loạn hơn là tài năng thực sự.
“Em chẳng nghe thấy gì cả.” Cô nhìn anh, hét lên, ánh mắt cầu cứu.
Anh kéo cô ra khỏi đám hỗn loạn đó ra ngoài con đường vắng vẻ và rồi họ bắt đầu hôn nhau cuồng nhiệt. Có lẽ là do men bia vẫn còn đang ngồn ngộn trong hai dòng máu, nhưng điều đó đâu có quan trọng. Con đường đi thẳng đến trung tâm thành phố nơi lấp lánh ánh đèn và nhấp nhô những tòa nhà cao tầng. Giây phút ấy họ quên đi sự ngột ngạt của những kết cấu bê tông, tiếng ồn ào của đô thị và sự ghen tỵ nơi trốn văn phòng. Vậy là sau những tin nhắn dài dằng dặc cả đêm hôm ấy, họ chính thức hẹn hò.
Cũng từ đó căn phòng của Nam đã có một ý nghĩa mới.
“Anh dậy chưa đấy. Dậy nhìn bình mình này.” Cô cười tươi và làm đủ điệu bộ khuôn mặt một cách tinh nghịch trên màn hình zalo.
Căn phòng bắt đầu một màu sắc sáng sủa khi anh để ý đến việc mở cửa sổ chào đón bình minh hơn là ngủ cho đẫy giấc như trước. Và cũng chính vị trí nơi cửa sổ đó, anh nhìn ngắm những buổi chiều hoàng hôn. Bởi tất cả, những bức ảnh, những cảm xúc anh đều chia sẻ với Ly. Qua chiếc điện thoại, họ gọi nhau thức dậy, khoe nhau bữa sáng và chúc nhau một ngày tốt lành. Buổi tối cả hai cùng nhau ngắm sao, gọi điện cho nhau để nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Cuộc sống bỗng ngập tràn những phút giây hạnh phúc.
Nam cũng bắt đầu nhìn căn phòng với niềm vui. Hẳn anh đã tâm sự với nó rất nhiều, bằng những giai điệu vui tươi, bằng việc huýt sáo, quét dọn, sắp xếp lại đồ đạc, dán lên đó những bức ảnh của hai người… Căn phòng cũng thay đổi, đó là khi Ly đến đây với những chậu cây, những món ăn cô tự tay làm, những món quà tặng nho nhỏ. Tủ quần áo giờ đây thơm phức mùi nước xả, những bộ quần áo được là phẳng và gấp gọn ghẽ. Tiếng cười trong trẻo của cô, hương nước hoa ấm áp đã lấp đầy niềm hạnh phúc và yên bình cho không gian này lúc nào không hay.
“Nghiện thuốc có thể Lào Cai. Nhưng nghiện em anh không thể nào cai.” – anh lặp đi lặp lại những đoạn rap còn cô cứ thế đấm vào lưng anh thùm thụp.
Ly mở một hiệu giặt là nhỏ và mơ ước của cô là đi được thật nhiều nơi. Còn anh, anh chẳng biết mơ gì, đối với anh chúng được xem như một thứ mộng mơ của phụ nữ. Hẳn anh muốn đứng trên nhiều người hơn, anh nghĩ vậy. Lên top, bất cứ đâu cũng được, chỉ cần thế. Nhưng Ly chẳng thể giúp anh đạt được điều đó. Nhiều đêm nhìn lên trần nhà, nằm trong vòng tay ấm áp của cô, Nam tự hỏi cuộc sống dịu êm này liệu có kéo dài mãi. Bởi liệu có phải nó dễ dàng quá không. Căn phòng chỉ trả lời bằng sự yên lặng của đêm tối. Ngoài cửa sổ hắt vào thứ ánh sáng vàng đìu hiu từ bên ngoài.
Ta chiến thắng nhưng cũng thật dễ để đánh rơi nó. Đó là cách mà Nam vẫn tự nhủ khi đắm chìm vào các cuộc đấu game xuyên đêm. Thứ đó mê hoặc anh bởi men say của chiến thắng, điều mà dù có cố gắng thế nào thì thế giới này vẫn bỏ anh lại phía sau.
“Cái thứ đó có gì mà anh cứ rảnh ra lại cầm lấy cái điện thoại vậy.”
“Nó có một thứ quyền lực.” – Anh nháy mắt bí ẩn, đôi mắt đang rạo rực với những điều kỳ thú mới.
“Thứ quyền lực vô bổ.” – Cô giằng lấy, chẳng ngờ điều đó khiến anh tức giận. Ánh mắt nghiêm nghị ấy khiến cô thấy sợ hãi. Bởi một cách đột ngột, nó như một mệnh lệnh mà cô phải tuân phục. Rồi chợt ánh nhìn ấy biến mất, Nam dịu giọng lại.
“Chúng ta đi dạo phố chút thôi.” – Anh nở cụ cười trở lại. Cô biết, điều khiến cô sợ hãi khi nãy ở anh là thật. Nó là thứ có thể khiến cô bị đem ra đánh đổi.
Anh nhớ mỗi lần cô đến phòng anh chơi đều mang theo bên mình một cuốn sách. Dường như những câu chuyện bắt đầu trở nên nhàm chán gượng ép, có vẻ như cuộc sống thường ngày không còn nhiều điều để kể cho nhau. Anh hết ngồi máy tính làm việc rồi chơi game, thỉnh thoảng ngước mắt lên lại thấy cô đang ngồi bên bàn làm việc chăm chú đọc quyển sách mà mình mang theo. Chỉ có điều, ngày nào cũng vẫn là cuốn sách đó.
“Sao em đọc mãi không hết một cuốn sách vậy?”
“Em chẳng thể tập trung được.”
“Tại sao thế?”
“Em cũng không rõ, quá nhiều suy nghĩ đến trong đầu.” – cô chống hai tay lên bàn, gãi gãi hai bên thái dương
Anh cầm cuốn sách lật giở các trang. Không phải là những truyện ngôn tình mà anh và cô hay đọc. Đó là một cuốn sách khô khan.
“Điểm giới hạn, sức mạnh nội tại. Em quan tâm đến những thứ này từ khi nào thể.” – Anh cười vui đùa, vô tình nó thành sự mỉa mai.
“Em không biết nữa. Em đang nghĩ rằng liệu tương lai chúng ta sẽ thế này sao.” – Cô bắt đầu giận dỗi. Từ khi nào anh không còn dỗ dành mà lại tỏ ra khó chịu.
Đến đây có lẽ tôi lại quy chụp tình yêu giống như việc thưởng thức món ăn. Ban đầu bạn thích thú với món ăn đó, nhưng cứ ăn hoài ăn mãi, bạn sẽ phát ngấy. Bạn hoàn toàn có thể nói rằng, cùng một món ăn nhưng là do tôi không biết mang đến cho nó những gia vị khác nhau mà thôi, ví dụ như một ít sa tế hay dấm hành chẳng hạn. Hay thậm chí do tôi không biết thưởng thức nó ở những không gian khác nhau nữa. Thế nào cũng được, nhưng thế nào thì nó vẫn là món ăn đó và rồi ta cũng sẽ phát ngấy mà thôi. Cuốn sách Ly để lại đó, mỗi lần đến cô lại giở chúng ra, cố gắng miên man theo con chữ trong nỗi buồn không thể gọi tên. Cô trẻ con quá chăng? Thời gian Ly đến căn phòng bắt đầu thưa thớt hơn, những chậu cây cũng bị bỏ quên ở đó, héo úa, vàng vọt.
“Sao anh không tưới cây vậy, để chúng sắp chết hết rồi kia.”
“Anh quên mất, công việc bận về muộn quá rồi quên.”
“Chỉ mất có năm phút thôi.” – Nhưng năm phút cho việc ấy đâu còn nằm trong tâm trí Nam nữa. Nó phụ thuộc vào việc anh có nhớ ra hay không thôi.
Rồi rốt cuộc, căn phòng bắt đầu trở nên ảm đạm hơn. Hạnh phúc ban đầu giờ bắt đầu trở thành một thứ gánh nặng vô hình. Nam bắt đầu trở lại với lối sống cũ, những cuộc chơi game xuyên đêm cùng các chiến hữu lại tiếp tục.
“Lại lên top rồi đại ca ơi.” – những lời tán dương như một thứ thuốc phiện. Anh vừa mới ký hợp đồng làm streamer cho một số game mới vào thị trường. Cuộc sống này thật tuyệt vời.
“Hôm qua em gọi điện mà anh không nhấc máy, cả hôm kia hôm kìa. Anh bận rộn đến vậy sao?”
“Anh vẫn gọi lại cho em mà.”
Đối với anh, các cuộc gọi của cô đều không hề đúng lúc.
“Tại sao ngồi đây với em, có cuộc gọi đến là anh nghe ngay?”
“Vì lúc này anh đang rảnh, với đó là cuộc gọi công việc, anh không thể không nghe được.” – anh vẫn đang hý hoáy với cái điện thoại
“Anh có biết em vừa nói gì không?”
“Hả?” – Nam nhìn lên thấy cô đang tức giận.
Anh chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, cô mím môi kìm nén một sự bùng nổ, còn tay thì đang vơ lấy những thứ đồ ngổn ngang trên bàn vứt mạnh vào trong cái túi xách. Dường như tất cả những ánh mắt trong quán café đều đang nhìn họ. Cô vùng vằng đi ra cửa, còn anh thì chạy theo. Anh nhớ rằng mình đã cuống quýt xin lỗi thế nào, còn cô thì cứ thế dảo bước. Thật kỳ lạ, anh thích sự giận dỗi đó, như trong cảnh một bộ phim nào đó, như một thứ gia vị kỳ lạ và rồi họ vẫn sẽ lại làm lành thôi.
Ly gọi đến liên tục khi anh đang ở trong cao trào của trò chơi. Một kỷ lục mới mà chỉ cần một chút nữa thôi, anh sẽ đạt đến. Một chút thôi, điểm tới hạn, nó cần sự tập trung, bởi bao tinh túy đang hội tụ tại đây. Anh không thể bỏ lỡ. Anh tắt máy liên tục. Một tin nhắn đến.
“Em đợi anh ở ngoài công viên, có chuyện này em cần nói với anh.”
“Đợi anh 10 phút.”
Một chút nữa, cố gắng lên, chỉ vài phút nữa thôi. Nhưng khi ta tập trung, có lẽ đã cả một thập kỷ trôi qua rồi mà trong tâm trí vẫn đinh ninh là vài phút ngắn ngủi. Anh sung sướng với chiến thắng vang dội vừa có được nhưng cũng không quên cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian. “Đợi anh 10 phút”, tin nhắn của anh gửi đến cho Ly đã được hơn 1 tiếng đồng hồ. Nam bàng hoàng, chạy ra cửa, phóng xe đến công viên để gặp Ly. Đài báo không khí lạnh tràn về từ hôm qua. Buổi tối trời lạnh cóng, gió rít trên những hàng cây bên đường. Nền đường đầy những vũng nước báo hiệu một cơn mưa vừa qua. Cả công viên vắng lặng, anh tìm cô khắp mọi nơi, gọi cả trăm cuộc điện thoại đều không liên lạc được. Anh gào lên trong điên cuồng.
Những khối bê tông cao ngất bao trọn không gian, chúng trơ ì ở đó đáp lại anh bằng sự yên lặng. Ly, em ở đâu? Nam tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên ghế đá, xe máy vẫn đang đỗ bên cạnh. Lơ mơ trong ánh mặt trời, anh nhớ rằng mình đã đi khắp hàng cùng ngõ hẻm trong thành phố cả đêm để tìm cô. Nơi cô ở đã có người mới dọn đến được tuần nay. Ly đã chuyển đi trước mà anh không hề biết. Có phải cô không nói với anh hay cô đã nói mà anh không để tâm?
“Chà, thành phố này có đến cả trăm vụ bắt cóc, mất tích, giết người mà chúng tôi vẫn đang loay hoay điều tra.”
“Anh là người yêu cô ấy à? Hiện tại chưa có người thân nào của cô gái này liên lạc về việc mất tích cả.”
Người thân của cô ư, anh cũng chưa bao giờ nói chuyện với ai trong số họ. Những người bạn thì quá bận rộn, họ chỉ nhớ đến cô vào những cuộc vui. Ly cũng đã đóng cửa hiệu giặt, cả con phố cũng không hề biết cô đi đâu.
“Cô bạn Ly của anh không có ai thân thiết à, vậy chỉ có duy nhất anh là người yêu mà cũng không biết gì về cô ấy sao?”
Phải, có lẽ Ly vẫn luôn phải sống trong cô đơn kể cả khi có anh ở bên cạnh. Nỗi cô đơn ấy khiến cô đơn giản và nhẹ nhàng đến với anh nhưng rồi lại không thể nào được anh thấu hiểu.
“Tôi sẽ đối chiếu những bức ảnh mà anh cung cấp với những thông tin về các vụ án hiện có. Có thông tin mới, tôi sẽ gọi lại cho anh.” – Nhân viên công an to béo trong bộ dạng thiếu ngủ ngán ngẩm đóng sổ lại.
Mùa thu đã chuẩn bị rời để lại những cơn gió lạnh lẽo heo hút nơi cửa số. Chiếc rèm cũ kỹ, ố bẩn thỉnh thoảng lại đung đưa mỗi khi một cơn gió lạnh đi vào chiếm lĩnh căn phòng. Nam đang đờ đẫn nhìn vào khoảng không gian ngoài kia, nơi những đám mây dày xám xịt đang vây lấy tất cả. Những chậu cây cô mang đến đã héo úa hết cả. Chỉ còn đó những món quà nhỏ như gửi gắm lại tình yêu mà cô đã dành cho anh. Anh chỉ còn biết gìn giữ chúng trong nỗi tiếc nuối vô hạn. Cô đã mang đến cho căn phòng một tâm hồn ấm áp, điều mà anh không làm được. Và rồi giờ đây cô đã mang nó đi để lại sự trống vắng vô tận.
Đã cả tháng tìm kiếm Ly trong vô vọng. Anh đọc báo, truy cập tin tức, gọi điện thường xuyên đến sở công an, đăng tin lên báo chí… Không có một vụ án nào diễn ra, không có một nạn nhân nào mang đặc điểm của cô được tìm thấy. Chỉ đơn giản là cô đã biến mất khỏi cuộc sống của anh mà thôi. Điều đó giờ đây với anh như mất đi một phần cơ thể. Để lại đó phần còn lại yếu ớt và đau khổ. Giờ anh mới để ý đến cuốn sách mà cô vẫn hay mang đến đang được để ở một góc sâu trên giá. Đó là một cuốn sách cũ mà cô vẫn đang đọc dở dang. Một tấm thiệp nhỏ rơi ra. Trên đó là hàng chữ của cô. Tấm thiếp có lẽ đã được cô viết cách đây khá lâu, khi cô vẫn nhắc anh hãy đọc sách, đặc biệt là cuốn này.
“Gửi anh. Hôm nay em rất vui khi anh nhận được công việc mới. Lâu lắm rồi em mới thấy anh hạnh phúc và vui sướng đến như thế. Nhưng rồi em chợt nghĩ đến tình yêu của chúng ta hiện tại. Sẽ rất khó để cân bằng những niềm hạnh phúc với nhau. Tất cả mọi thứ trên đời đều có một giới hạn nào đó, vượt qua giới hạn đó, ta sẽ đạt đến những điều tuyệt vời. Nhưng nếu không vượt qua được, nó sẽ bắt đầu lụi tàn dần. Tình yêu này cũng vậy, chúng ta đã và sẽ lựa chọn, nhưng thực ra những lựa chọn ấy đã được chọn sẵn rồi. Vậy nên nếu như em có biến mất thì mong anh hãy biết chấp nhận và buông bỏ. Nỗi muộn phiền rồi chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy nhìn lũ chim bồ câu dưới sân mà xem, chúng lúc nào cũng chỉ mổ ngô mà trông thật vui.”
Đó là khoảng sân rộng của khu tập thể mà từ lâu Nam không để ý. Dưới bóng cây có một ông già đang ngồi trên ghế đá. Mái tóc bạc phơ, có lẽ đã rụng đi nhiều, bàn tay ông run run lặng lẽ tách những hạt ngô. Xung quanh ông là những con chim bồ câu lúc lắc cái cổ liên tục mà chờ đợi thức ăn. Mỗi lần ông xỏe bàn tay ra hay đặt sang phần ghế bên cạnh là chúng lại đậu đến thi nhau mổ rồi lại nhìn ông chờ đợi. Phía xa là những nóc nhà cao tầng đang chìm trong trong sương mù của một ngày đầu đông. Có lẽ ngày nào ông cũng ra đây và tìm đến lũ chim như những người bạn tri kỷ. Và sự yên bình này có lẽ cũng là lý do mà Ly hay ngồi đây nhìn ngắm và suy tư.
Tôi đang kể về căn phòng không phải là với lớp bụi phủ dày hay những mạng nhện chằng chịt ở những góc tường nữa, mà tôi kể về nơi chứa đựng trong nó những khoảng thời gian đọng lại. Sau tất cả, giờ bạn trở về và nhìn vào nó với sự mất mát và nỗi cô đơn. Phải, căn phòng ấy sẽ mãi mãi không còn như lúc đầu, nó không còn là nơi để đi và về nữa. Nó giữ lại tâm hồn của những chủ nhân cũ, nhưng không bao giờ kể về nỗi buồn và niềm hạnh phúc ấy cho chủ nhân mới. Nó chỉ im lặng giữ lại tất cả những khoảnh khắc. Đúng, nó chỉ im lặng, bởi chẳng phải đó là điều khôn ngoan nhất hay sao.
© Nguyễn Hồng Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu một ngày em im lặng: Anh sẽ lo lắng mà đi tìm em chứ? | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.