Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm xúc những ngày mưa

2014-02-24 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Café Blog - Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau. Vội vàng, ngẩn ngơ, bồi hồi lâu ta chợt nhận ra rằng ta chỉ muốn mưa tắm mát đứa con của trời, trôi đi những lầm lỗi, trôi cả về quá khứ. Vì tình yêu mong manh hay tay ta đã không níu giữ được...


***
1. Mưa bụi

Chiều mưa, từng hạt từng hạt lấm tấm trên những con đường lầy lội vì quá cũ, đã quá nứt nẻ hay không còn ai ngó ngàng đến chúng,  những hàng cỏ xanh cứ phản phất như cầm cự chút hơi thở yếu ớt để ôm lấy, bám chặt vào đất....chúng yêu đất chăng?

Gió ào ạt cuốn đi bụi trần, rung chuyển những mái tôn đã rỉ....xa xa những tà áo trắng chạy vội vào những góc nhà,  mái hiên trú mưa,  mưa vương trên mái tóc lấm lem cả mặt, thế nào mẹ cũng mắng. Đòn roi, đau lắm chứ nhưng không sao, mưa vẫn cứ chạy vội về nhà dù biết sẽ bị mắng. Có chăng đấy là cái ương bướng chỉ có thể là học trò ta mới hiểu.

Nhớ nhỉ! Mưa ! Lạnh thật...ngớ ngẩn có nhiều khi cứ muốn nhảy ra đường chạy lon ton như trẻ con mà nghịch mưa dù ai cũng nói mình "già".

Chạy trong mưa, mưa hôn lên mái tóc, thì thầm vào tai những tiếng "tách" khi một giọt nữa đã nhập vào từng vũng trên đường, trên mái nhà cũng tuôn xuống mãi, lách tách êm tai, mưa mang lại sự ấm áp dù tay tôi đang run lên...

mưa

Đứng bên lề từng dòng xe xuôi ngược, nước văng lên tới đỉnh đầu...nhìn xung quanh không có ai, tôi vẫn đứng đó chờ...

Chờ gì?

Chính tôi cũng không biết.

2. Kí ức mưa

Mưa.

Với nhiều người, đó có thể là kí ức lắng đọng, một tuổi thơ nô đùa rong chơi, chúng như những hạt mưa không thể vươn mãi trên mái tóc của trời. Vu vơ như thi sĩ, những hình ảnh lãng mạn lại hiện ra. Từng đôi tay ấm áp che mưa cho nhau dưới tán cây to, khoảnh khắc nhìn lấm lem, nhoè nhoè mắt nhưng vẫn mỉm cười, cười vì ướt cả hết,  vì chiếc áo quá nhỏ cho hai đứa hay vì cái ấm trong lạnh.

Chiều về con đường lầy ngập nước vắng bóng người, thỉnh thoảng lại vài chiếc ôtô chạy xẹt ngang,  nước đọng vũng, vơi rồi lại đầy, ánh đèn cũng lem luốc dưới những giọt mưa lập loè hết to lại nhỏ. Cả khu xóm ngủ lại cùng những cơn mưa rào.

Đâu đó một người ôm cả trái tim ấm của mình ngồi dưới hàng me rợp lá bay, trông ngóng chờ đợi ai, ngồi trên chiếc ghế đá nhuộm màu nắng hạ đã vào thu. Mùa thu thì lá bay. Gió nhẹ xào xạc đôi lá khô rơi lả tả, hoa như trêu người, bám víu vào tóc, lặng im không nói. Bất giác bỏ lại cành hồng, mặc cho mưa có vương, gió có lộng. Để rồi ai đó chợt mũm mỉm ít lâu đôi chút thì thầm "hạnh phúc" có biết chăng mưa cũng thầm lắng nghe bạn.

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau. Vội vàng, ngẩn ngơ, bồi hồi lâu ta chợt nhận ra rằng ta chỉ muốn mưa tắm mát đứa con của trời, trôi đi những lầm lỗi, trôi cả về quá khứ. Vì tình yêu mong manh hay tay ta đã không níu giữ được...

cảm xúc mưa

3. Mưa của mẹ

Một ngày nữa mưa rơi.

Rào rào cho con phố bớt inh ỏi tiếng kèn xe, ít đi cái khói bụi, mờ đi những vất vả mưu sống bình thường, quá đỗi bình thường bởi lẽ tôi và bạn đã quá hạnh phúc, hay thấm ướt vai hoà vào vị mặn cuộc sống, thứ mà họ mãi tất bật để rồi mơ, có chăng một ngày mưa trôi đi….“cái nghèo”. Chạy vội trú mưa, nhìn mưa gương mặt mẹ cứ nhăng nhúm lại hằng thành nếp sâu, bà vẫn bảo đó là nét điểm tô thượng đế dành riêng cho mẹ, nhăn mỗi khi con phá phách, vì mưa làm ướt áo, hay quán vắng.Những đêm mưa to cả nhà đành phải ăn hàng ế thay bữa. Mẹ vẫn hay vo tròn cái đầu con mỗi khi con bảo vỡ hay chữ đẹp, dù mẹ chẳng biết nó như thế nào nhưng mẹ biết con mẹ đã rất ngoan.

Góc phố ấy,  xe ngược xuôi, ai còn nhớ một bà hàng rong sớm khuya lội cái ngõ nước ngập chân,thói nhất khi cống nghẹt, bà vẫn lội và…một mình. Ở nhà thì cũng không khác nhiều ngoài đường. Mưa to,  tôi tranh thủ tát nước, tát cho ráo cái sàn gạch cũ để đêm nay mẹ không phải nhường tôi nơi ấm. Chiếc đèn dầu chỉ sáng như nến vẫn chỉ dùng cho tôi và em học mỗi tối. Sáng trăng chén cơm mẹ. Đợi lúc con học, mẹ mới dám lấy chiếc áo cũ vá vém vài mũi chỉ lệch ngoài nhân chiếc đèn dầu. Đường vá chênh vênh dưới bàn tay thô ráp ấy tôi thấy nó đẹp hơn tranh vẽ.

Mưa ơi đừng rơi, đừng vươn ướt áo mẹ, mục mũi chỉ yêu thương.


•    Gửi từ Huy Bùi



Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top