Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
2025-12-23 16:55
Tác giả:
blogradio.vn - Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
***
Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nép mình giữa những ngọn đồi và rừng xanh, có cô bé tên Cam. Ngôi làng nổi tiếng với vẻ đẹp hoàn hảo: ngôi nhà nào cũng sáng bóng, vườn cây trái đều tăm tắp, và người dân luôn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng sâu thẳm trong tim, Cam cảm thấy một khoảng trống lạ – bởi không ai, kể cả bản thân mình, thực sự hoàn hảo.
Mỗi sáng, Cam vẫn ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nhìn ánh nắng chiếu qua kẽ lá, tự nhủ: “Ờ thì… mình chưa hoàn hảo, nhưng có sao đâu nhỉ?” Nỗi trống vắng trong lòng không dễ chịu, nhưng cũng là lý do Cam tò mò: muốn khám phá, muốn tìm ra cái đẹp trong sự không hoàn hảo.
Một buổi sáng, Cam quyết định rời khỏi làng. Nàng mang theo chiếc túi nhỏ, đôi giày đã mòn, và bước vào con đường sỏi quanh co dẫn vào khu rừng của những điều chưa trọn vẹn, nơi truyền thuyết kể rằng ai dám đối mặt sẽ tìm thấy vẻ đẹp thật sự trong mọi thứ xung quanh.
Ban đầu, Cam nhặt từng viên sỏi bên đường. Chúng bẩn, xù xì, méo mó, nhưng khi soi dưới ánh nắng, từng viên lại lấp lánh ánh sáng riêng. Cam cười khẽ:
“Chắc mình cũng giống những viên sỏi này – chưa hoàn hảo, nhưng vẫn đáng yêu.”
Đi sâu vào rừng, Cam thấy những cây cổ thụ khuyết cành, lá méo mó, cành rơi vương vãi khắp lối đi. Ban đầu, nàng hụt hẫng, thậm chí muốn quay lại. Nhưng khi nghe tiếng chim hót lạc nhịp, lá xào xạc dưới chân, Cam chợt nhận ra: không điều gì phải hoàn hảo mới khiến trái tim rung động, và chính những khiếm khuyết tạo nên câu chuyện riêng, những ký ức và cảm xúc độc đáo.

Trên đường đi, Cam gặp thử thách: một cây cầu xiêu vẹo bắc qua vực sâu, bên dưới là làn sương dày đặc. Tim nàng đập thình thịch, từng bước đi đều run rẩy. Nỗi sợ tưởng chừng như muốn kéo nàng trở lại, nhưng Cam tự nhủ:
“Mình không cần hoàn hảo để bước tiếp. Chỉ cần dũng cảm, từng bước một.”
Và từng bước một, Cam đi qua cầu. Gió mạnh thổi bay tóc, lá rơi xào xạc, tim Cam đập nhanh nhưng nhịp đập đó trở thành nhạc nền cho hành trình. Khi đặt chân lên bờ bên kia, nàng thở phào, nhận ra rằng bước đi dù chậm, dù run rẩy, cũng là một chiến thắng.
Đi thêm một quãng nữa, Cam nhìn thấy dòng suối uốn lượn quanh khu rừng, nước trong veo phản chiếu ánh nắng lung linh. Cam cúi xuống, chạm tay vào dòng nước. Ban đầu nàng thấy hình ảnh bản thân – đôi mắt mở to, hơi thở gấp gáp, tim nặng trĩu những lo âu và tự ti. Nhưng khi nhìn kỹ, nàng thấy nụ cười nhỏ nhoi xuất hiện trên môi mình, ánh mắt sáng lên một chút. Dòng suối thì thầm:
“Những vết xước, những điều chưa trọn vẹn – chúng làm ngươi khác biệt và đáng yêu hơn.”
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Khi mặt trời lên cao, Cam đến một hồ nước lớn phản chiếu bầu trời trong xanh. Trước mặt hồ là một cây cổ thụ khổng lồ, cành lá lộn xộn, nhưng ánh sáng chiếu lên tạo nên khung cảnh kỳ diệu. Cam soi mình vào hồ. Nàng không còn thấy một cô bé hoàn hảo nữa, mà là một Cam với vết bùn trên giày, tóc hơi rối, tay lem luốc, nhưng ánh mắt sáng rực, nụ cười chân thành. Từng nỗi lo, từng vết xước, từng thiếu sót trong bản thân nàng đều biến thành ánh sáng dịu dàng, lấp lánh như những vì sao nhỏ, bao quanh trái tim nàng.
Một giọng thì thầm vang lên từ hồ:
“Không điều gì phải hoàn hảo. Ai dám yêu những điều chưa trọn vẹn, sẽ tìm thấy vẻ đẹp và hạnh phúc thật sự.”
Cam tự nhủ: “Mình yêu chính bản thân mình, cả những điều chưa hoàn hảo, cả những vấp ngã, cả những nuối tiếc.” Tim nàng nhẹ nhõm, và nàng nhận ra rằng hạnh phúc không đến từ sự hoàn hảo, mà đến từ việc chấp nhận và trân trọng những điều chưa trọn vẹn.
Trên đường trở về làng, Cam nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt khác. Những ngôi nhà không đều nhau, những vườn hoa chưa nở hết, lá khuyết hình thù kỳ quặc… tất cả đều đẹp theo cách riêng. Cam cười khẽ, nhâm nhi tách trà nóng bên cửa sổ, nhìn ánh nắng chiếu lên ngôi làng, và cảm nhận trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Kể từ ngày ấy, Cam trở thành người kể chuyện trong làng, truyền đi thông điệp dịu dàng nhưng sâu sắc: yêu những điều không hoàn hảo chính là cách trái tim mở ra, học cách trưởng thành, và tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi câu chuyện của Cam không chỉ là những hình ảnh đẹp, mà còn là lời nhắc nhở rằng mỗi người đều đáng trân trọng, bất kể vết sẹo hay khuyết điểm nào.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Rằng Bạn Sẽ Gặp Được Người Đồng Điệu Trên Thế Gian Này | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.






