Cái tuổi cứ đuổi cái xuân
2018-02-26 01:20
Tác giả:

Không wifi, 3G chậm đến muốn đập điện thoại, tuổi cũng bước sang 30, mỗi lần Tết sắp đến là lại thở dài khi nghĩ tới chuyện về nhà. Đã khá lâu rồi kể từ khi mẹ bắt đầu câu hỏi “Thế còn định kén tới bao giờ”. Ấy vậy mà chục ngày nghỉ Tết qua đánh vèo. Chưa quấn quýt bên mẹ được bao nhiêu đã hết. Còn tưởng mình là người lớn, ai ngờ lúc chia tay để xuống thành phố, nhìn cha đứng tần ngần nơi ngưỡng cửa, lại thấy mắt rưng rưng.
Ngày còn nhỏ, cha mẹ đầu tắt mặt tối suốt ngày, chẳng mấy lúc có thời gian chơi đùa với mình. Nhìn bạn bè xúng xính đi chơi với cha mẹ, mình có ganh tỵ không cũng chẳng nhớ nổi. Có thể bận học hành, trông em, làm việc nhà, cũng chả để tâm. Vì hoàn cảnh khác nhau mà. Lúc kinh tế gia đình vững vàng một chút thì mình cũng xa nhà đi học, rồi đi làm. Gọi điện với mẹ còn dềnh dàng cà kê dê ngỗng, với cha chỉ dăm ba câu mà quá nửa là “dạ, vâng”. Cha cũng chẳng mấy khi thể hiện tình cảm với con. Đến cả la mắng, nhắc nhở chuyện chồng con cũng ít. Dẫu sao mình cũng qua 30 rồi, cha cũng sợ con gái tủi lòng, lại thôi. Mẹ thì khác, lặp đi lặp lại câu chuyện. Cũng không phải là không hiểu nỗi lòng của mẹ, nhưng chuyện trái tim, biết làm sao. Cũng chẳng dám hứa hẹn gì cho mẹ bớt lo lắng.
Vậy mà ngày lên thành phố, mẹ xếp hết túi này đến túi khác. Nào là bánh kẹo, trái cây, mớ rau… Mẹ lườm: “Của nhà sạch sẽ, không thuốc men lại chê à. Xuống đấy rồi mua đồ toàn thuốc sâu, thuốc bảo quản. Con gái chưa chồng mà gày thế kia, ma nó thèm rước”.

Vẫn tự nhủ sống theo ý mình là nhất, cũng chưa từng hối hận, vậy mà cứ như thiếu vắng một điều gì. Là do mình chưa tận lực hay do quá thờ ơ. Nói như mẹ thân yêu thì “Chị chỉ giàu cái sự lười”. Nói như nhỏ bạn thân thì “Bà ích kỷ nó vừa thôi. Nghĩ đến người khác nữa chứ. Ít nhất cũng nghĩ đến tôi đây này. Tôi phải kiếm bao nhiêu anh nữa giới thiệu thì bà mới ưng ý”. Mình được nuông chiều quá đâm hư thì phải.
“Con gái chủ động cũng được mà”, cha ngập ngừng. Mẹ từng bảo cha không nhắc nhở vì “Con gái phải có người hỏi mới lấy được. Lỡ nó chưa có ai mà có giục, nó tủi thì sao”. Với con đẻ mà cũng phải dè chừng, thật thương cha quá đỗi. Mỗi năm xuân qua, cha mẹ lại già thêm một tuổi. Mình cũng bị đẩy khỏi xuân thì thêm một năm. Vẫn không hối tiếc vì quyết định tự lập, không vội vàng làm quàng mà sao trống trải thế.
© Vũ Thị Huế - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.







