Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cả đời mẹ chỉ sống với những ước mơ cho gia đình

2019-01-28 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Ngắm nhìn mái tóc mẹ giờ đã pha sương, đôi bàn tay da đã nhăn nheo, lốm đốm những chấm đồi mồi, lòng tôi cứ dấy lên một cảm xúc mênh mang. Cả đời mẹ chỉ biết sống với những ước mơ cho gia đình.

***

Ngày còn nhỏ, bên mẹ, tôi thường nghĩ đến những đòi hỏi của mình, những mong ước xa xôi, có khi là viễn vông. Lớn lên, nghĩ về mẹ, tôi mới thấy cả đời mẹ cũng là sự nối dài của những mong mỏi, ước mơ. Và càng nghĩ về những mong mỏi, ước mơ ấy, tôi lại càng thấy yêu thương, kính trọng mẹ vô cùng.

Mẹ là con gái út của ông bà. Sinh ra trong những năm kháng chiến ác liệt nhưng mẹ cũng có một thời được cắp sách đến trường. Mẹ thuộc nhiều thành ngữ, ca dao. Mẹ biết nhiều về văn học cách mạng. Ước mơ thời xuân trẻ của mẹ là trở thành một cô giáo. Nhưng rồi ước mơ ấy mẹ đành gác lại trong ngậm ngùi giữa thời buổi còn thiếu cái ăn cái mặc. Học hết lớp 10, mẹ phải ở nhà phụ giúp ông bà. Khi ông bà già yếu, mẹ cũng theo ông bà đến ở với gia đình các bác.

Ngày về ở chung một nhà với bố, mẹ chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo cũ. Bố là con trai duy nhất của bà cả đã mất khi bố còn nhỏ. Bố mẹ phải ở chung với ông bà và các cô chú trong căn nhà tranh vách đất chật chội, cũ nát. Thương bố, mẹ chấp nhận tất cả những vất vả, thiệt thòi của cảnh gia đình đông con, cảnh dì ghẻ con chồng. Ước mơ của mẹ khi ấy là mong sao có được một mảnh đất để ra ở riêng, để không còn phải chịu cảnh sống tù túng, chung đụng.



Ngày có được anh trai đầu cũng là ngày bố mẹ được xã cấp cho một mảnh đất giáp cánh đồng. Thế rồi, bố mẹ tự đào đất nung gạch. Bằng sự giúp đỡ của anh em, xóm giềng, cuối cùng bố mẹ cũng có được căn nhà nho nhỏ để che mưa che nắng. Nhưng rồi trong căn nhà nhỏ ấy, các con lại lần lượt ra đời, gánh nặng cơm áo chưa bao giờ đè nặng lên vai bố mẹ nhiều đến thế. Mẹ bảo, khi ấy, ngày nào bước chân ra khỏi ngõ đi làm là chỉ mong hôm đó kiếm được ít đồng đong gạo về nấu cho các con ăn. Có những ngày mưa gió không kiếm được tiền, bố mẹ còn phải ăn ngọn khoai lang, khoai tây luộc cho qua bữa. Trong trí nhớ non nớt của tôi đến bây giờ vẫn còn đó vẹn nguyên hình ảnh những bữa cơm năm nào, mẹ cứ ngồi đó nhẩn nha từng miếng khoai miếng sắn để dành phần cơm cho bốn anh em tôi. 

Hai anh trai tôi nghỉ học sớm, đi làm phụ giúp bố mẹ để tôi và cô em gái út được tiếp tục đến trường. Trong khung cảnh làng quê yên bình, anh em tôi, ai cũng có được một ngăn kí ức chứa đầy ăm ắp những kỉ niệm tuổi thơ. Qua bàn tay tảo tần và trái tim ấm nồng tình yêu thương của mẹ, chúng tôi cứ thế lớn khôn. Những khi ngồi bên bếp lửa bập bùng, xoa đầu tôi mẹ lại bảo: Nhà giờ chỉ còn mình con và em được ăn học, mẹ chỉ mong con cố gắng học cho tốt như là cách để học bù phần của hai anh. Và khi hai anh đã trưởng thành, bên cạnh niềm mong mỏi tôi và cô em gái út được học hành đến nơi đến chốn, mẹ còn mong hai anh trai tôi sớm được yên bề gia thất.



Tôi đi học đại học rồi ở lại miền Nam lập nghiệp, chẳng mấy khi được về ở bên mẹ, lòng lúc nào cũng ngùi ngùi một nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương, xứ sở. Mỗi dịp hè hay lễ tết được nghỉ dài dài, tôi lại cố gắng sắp xếp để cả nhà được về quê chơi. Trong những bữa cơm đoàn viên hay lúc vui vầy chuyện trò cùng con cháu, mẹ vẫn điềm nhiên nói về ước mơ của mình, rằng: Chỉ mong các con các cháu được khỏe mạnh, bình yên, thế là mẹ mừng rồi!

Ngắm nhìn mái tóc mẹ giờ đã pha sương, đôi bàn tay da đã nhăn nheo, lốm đốm những chấm đồi mồi, lòng tôi cứ dấy lên một cảm xúc mênh mang. Cả đời mẹ chỉ biết sống với những ước mơ cho gia đình. Trong hoàn cảnh nào, mẹ vẫn luôn là ngọn lửa thắp lên tình cảm ấm nồng; thắp lên niềm tin tưởng, lạc quan để anh em tôi khôn lớn, nên người.

© An Viên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.

Bông hồng đỏ

Bông hồng đỏ

Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.

Tháng tám và em

Tháng tám và em

Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.

Khi con đã lớn khôn

Khi con đã lớn khôn

Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.

Đừng kết thúc, em nhé!

Đừng kết thúc, em nhé!

Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Có một mùa nhớ thương

Có một mùa nhớ thương

Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.

back to top