Phát thanh xúc cảm của bạn !

Buông em ra… em về với chồng

2022-05-27 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Chỉ là nhớ thôi, có phải là ngoại tình không nhỉ? Ừ có lẽ là ngoại tình. Kì lạ, con người ta có nhiều kiểu ngoại tình, nhưng chung quy lại cũng là lén lút có minh bạch được đâu.

***

Giao thừa, pháo bông từng chùm bung sắc, tiếng chúc nhau cọ rát lòng Hân. Cô ngồi rũ rượi một góc phòng trọ đã trơ gầy từng thớ gạch thâm đỏ. Chén rượu đắng đón năm mới cùng Hân, im lìm lặng lẽ lắng nghe, từng tiếng giọt lòng cô rơi vỡ.

Hân đã có chồng, đây là năm đầu làm dâu vậy mà Hân vẫn chọn cách đón năm mới như những năm cùng Khải. Đơn độc, chờ đợi Khải bố thí chút tình cảm nhỏ nhoi.

Chồng Hân tốt, cô biết điều đó. Hoàng là người đàn ông của gia đình, anh chăm Hân, cung cấp tiền cho Hân vô điều kiện, dỗ dành cảm xúc của Hân về một mái ấm mới xây, để đổi lại là sự giả dối từ cô.

Khải phong trần lãng tử, ở anh cô thấy sự cuồng nhiệt như nắng mùa hè, lúc dịu dàng như thu, rồi cũng lạnh lùng cắt cứa như đông đầu mùa. Mười năm trước, cô đợi anh xây dựng sự nghiệp, cần mẫn bên anh như ánh đèn dầu nơi quê nghèo nội vẫn chong trên ban thờ.

Lý trí hiểu đoạn kết nơi cuối đường, nhưng con tim vẫn luôn lạc lối u mê. Mười năm trước Hân được rủ về chung phòng với anh

Vốn dĩ ở đời, khi yêu lâu đàn bà hay ly, tình cảm càng đượm như than củi, càng cháy càng nồng, âm ỷ và hừng hực về sau. Nhưng đàn ông yêu lâu thì hay chán, thời gian làm Khải nhạt dần với Hân, những bữa cơm chiều cùng Hân thưa dần. Những ngày cuối tuần không còn ở bên cô.

Hạnh phúc chẳng tày gang, bước sang năm thứ ba chung phòng, Khải bỏ đi biền biệt khi thì hai tháng, khi thì ba tháng. Anh đi không lý do, anh về bất thình lình chỉ để quấn vào Hân, xâm nhập vào nơi vốn quen thuộc - ẩm ướt. Chỉ khi đó, tiếng hổn hển, tiếng da thịt cọ vào nhau mới đẩy tiếng yêu có mật của Khải rót vào tai Hân. Cô hân hoan tận hưởng, rồi cất dần, để dành những lúc cô cút một mình nơi phòng trọ. Cô dè xẻn gặm nhấm như con chuột nơi xó phòng cho đỡ nhớ anh. Đoạn đường này dài quá, khi thoát khỏi cơn mê tình, cô biết mình nên bước ra. Hân như con chim non chưa đủ lông nên sợ gió, cô rụt rè bước ra khỏi cảnh đồng sàng dị mộng nhưng lại tự mình rút lui.

Ba năm, rồi bốn năm. Khải không lấy vợ, cô không lấy chồng. Nhưng họ không còn đợi nhau. Hân như một kẻ nghiện lâu năm không cai được. Cô nghiện Khải, nghiện cái vẻ phòng trần, lạnh lùng nhưng vẫn rất dịu dàng mỗi lúc cạnh nhau

Giữa những bước lạc trên đường đời, Hân liêu xiêu như kẻ say. Tỉnh rồi mê, biết sai nhưng vẫn đợi. Hoàng xuất hiện. Ông trời thật thương Hân, Hoàng vững chãi, kéo Hân khỏi tập tễnh, Hân mong mình không bước hụt.

Khải nói: “Đừng đợi anh...”. Có ba từ thôi mà sao Hân nghe lòng mình thắt lại, tiếng Khải vẫn trầm, âm thanh đó trước đây chỉ cần nghe thôi cũng làm cho cô hạnh phúc, mà sao lúc này Hân thấy nó sắc lạnh hơn dao. Cứa nhẹ và nhanh từng lát mỏng vào tim cô. Hân đã bao giờ ngừng đợi anh đâu, chưa bao giờ, ngay cả khi biết rằng mình nên theo Hoàng đi trên con đường khác, thì cô vẫn đợi anh. Tiếng lòng Hân muốn hỏi, nhưng cứ mắc nghẹn ở cổ họng dồn ngược vào trong: “Anh giờ thương ai rồi?”. Nhưng biết để làm gì, trái tim cũng đã chạm đến giới hạn của miền đau.

Chưa từng ai nói hãy đợi một người khi biết họ chẳng quay lại, vậy mà Hân đã cố chấp đợi Khải chín năm.

Tóc vấn cao kiêu hãnh mỗi khi ở bên Hoàng, cô như muốn cất đi trong búi tóc nỗi vấn vương về một người, họ thích cô để tóc dài, mỗi lần đi xa về, người ấy thường vùi mặt vào trong mái tóc dài của cô hít hà. Hoàng của cô thuần khiết, chững chạc, ngay cả trong cách làm tình anh cũng chỉ biết trèo lên rồi tụt xuống. Những lúc ấy cô thường tưởng tượng đến một người để tìm cảm xúc thăng hoa, nhưng mùi của Hoàng chẳng đủ đê mê. Cô lấy chồng và không còn liên lạc với Khải nữa, Hân an phận làm vợ, nhưng những lúc không bị cuốn vào công việc, cô vẫn nhớ đến anh. Chỉ là nhớ thôi, có phải là ngoại tình không nhỉ? Ừ có lẽ là ngoại tình. Kì lạ, con người ta có nhiều kiểu ngoại tình, nhưng chung quy lại cũng là lén lút có minh bạch được đâu. Cô đóng tròn vai một người phụ nữa của gia đình, nhiều khi tựa vào tấm lưng trần của chồng, thấy ấm êm đoạn đường còn lại.

“Dạo này em có khỏe không?”. Chỉ có vậy thôi mọi cố gắng gây dựng của cô tan như bong bóng xà phòng, cô quên luôn mình đã thuộc về một người khác không phải anh, cô quên mọi cố gắng vun vén của hai gia đình, quên luôn cả lời chúc phúc của họ hàng hai bên về một tổ ấm nhỏ mới hình thành. Gió thổi ngược, búi tóc xõa tung, vương mùi nỗi nhớ. Mùa hè tiếng mưa rơi lộp bột va vào hiên, gió thoảng từng cơn rùng mình, nằm trong tấm chăn nhỏ nhìn Hoàng đang say giấc, cô nghĩ về Khải. Những lúc như thế này, Khải sẽ lùa đôi bàn tay rắn chắc vào mái tóc dài của Hân, mân mê vài lọn, rồi luồn thẳng xuống tấm lưng trần, rê dài những ngón tay hư đi tìm chỗ dừng lại. Mưa mùa hè ngọt lắm, mưa gõ xuống sân nhà những đợt nước dâng nhanh ngập con ngõ nhỏ.

Hân lấy cớ phải đi làm sớm hơn ngày xin nghỉ cưới, công ty có việc phát sinh, để ra Hà Nội, tạm biệt ngôi nhà chồng ở quê. Hà Nội mùa hè nóng nực, căn phòng trọ mệt mỏi chống nắng chở che Hân, lâu lâu lại lở thêm vài mảng sơn tường, màu xanh tróc phơi bày nét đỏ thâm từ gạch cũ, có lẽ lâu lắm rồi, nó không đủ sức bám vào những mảng xi măng trát vội, để đến một ngày nó cũng phải buông tay. Hân vẫn chưa buông được Khải.

Khải đến như cơn mưa giữa mùa, dồn dập trút và Hân những đợt sóng tình, mà cô không sao thoát ra được, nhiều lần cũng lóp ngóp bò dậy, chân chưa kịp đứng vững thì bị đợt sóng tiếp theo xô đổ. Nghĩ về Khải cô chưa bao giờ có thể kiên cường dứt khoát được, nhiều lúc bên chồng, chút tỉnh táo nhỏ nhoi được khêu dậy, có ánh đèn dầu chỉ lối cho cô. Vậy mà dầu cạn, Hân vẫn bước nhầm về phía u mê.

Một lần nói dối, rồi những lần tiếp theo, những cái cớ cô vin vào để ít về nhà, hạn chế chồng ra thăm đã làm nảy sinh sự hoài nghi từ Hoàng dành cho cô. Cô hiểu, và cô sợ, nhưng cô vẫn sợ mất Khải hơn là mất gia đình nhỏ của cô. Cô như con nghiện bất cần, biết sai nhưng vẫn hút, biết không nên nhưng vẫn làm. Nhiều đêm cô đơn quá, nghe tiếng của chồng cô càng cảm thấy buồn hoang hoải. Cô cay đắng nhận ra: cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, mà đó là ở trong vòng tay một người mà vẫn thương nhớ một người dưng. Đúng rồi, người dưng. Từ người yêu, cô và Khải đã thành người dưng theo cách nào nhỉ? Họ đã chia tay nhau đâu.

Ba tháng, đúng ba tháng sau ngày cưới, cô đã làm dâu được năm ngày trọn vẹn. Ba lần đi, và chỉ có hai lần muốn về nhà với chồng. Tháng nào chồng cũng gửi tiền sinh hoạt, mong cô đỡ vất vả hơn, tuần nào chồng cũng hỏi: “Về được không em? Công việc bận quá thì về anh xin vào công ty anh nhé?... Cuối tuần này anh nghỉ Anh muốn ra thăm em”. Hoàng tốt quá, lấy vợ như Hân quả là thiệt thòi, cô cay đắng nhận ra sự lừa lọc từ mình. Cô bận gì, ngoài bận nhớ Khải, cô bận gì ngoài đợi chờ một người khi họ đã buông cô. Đã hai lần trái tim đặt ở trên đầu, bê bát cơm nguội ngắt chạnh lòng nhớ chồng, thèm mâm cơm cùng gia đình nhỏ có Hoàng cạnh bên. Cô về có Hoàng đón cô. Nhưng đến tháng thứ ba Khải lại tìm Hân, vẫn chỉ có ba từ thôi mà làm cô đờ đẫn, lý trí bị gạt ngang, trái tim ngân vang, tâm trí rối bời, liêm xỉ bị xóa nhòa. “Anh nhớ em”. Vậy đấy, họ lại sống cùng nhau thêm lần nữa - Cô ngoại tình hớ hênh!

Cái kim bọc dẻ cũng có ngày lòi ra. Hoàng biết cô có người khác, hoặc nói đúng hơn, Hoàng biết mình là người điền vào chỗ trống trong cô. Anh không tra hỏi, không ghen tuông ầm ĩ. “Anh đợi em... anh đợi em khi nào muốn mình thực sự làm vợ anh”. Hoàng im lặng, hai tháng rồi Hoàng không còn liên lạc với cô nữa, cô không dám gọi cho Hoàng bởi vì cô không biết phải mở lời như thế nào. Lỗi của cô to quá, nên mọi ngôn ngữ cô không đủ dùng để bào chữa cho bản thân.

“Tết này đón cùng anh nhé”, tiếng Khải thì thầm, thở mạnh vào tai Hân, bờ môi ướt lướt nhẹ vành tai. Cô nhỏ bé trở lại mười năm trước, con tim đè bẹp lý trí.

Hân vẫn là một con ngốc trong cuộc tình mười năm, đôi khi cô đã tỉnh nhưng rồi vẫn say, cô say Khải, say đến mờ mắt, mù đường. Cô như con đỉa đói bám vào anh. Hai tám tết, Hà Nội đông xe cộ tán dần ra ngoại ô, người trong thành phố thưa dần. Những người ở lại nhộn nhịp bán bán mua mua, tiếng chào nhau, tiếng gọi í ới dọn nhà, rồi tiếng hẹn nhau chơi tết, nhiều âm thanh chỉ có những ngày gần tết mới có hòa vào nhau thành một hỗn âm ấm áp. Chỉ có Hân mới thấy nó khó chịu, bứt rt. Người người nói nói cười cười, phố không ngủ đêm, trưa cũng không chịu nghỉ, tiếng dọn nhà, tiếng mua sắm sửa sang va vào nhau. Cô co ro trong chăn ấm đợi tin nhắn của một người. Cô chẳng thấy tết về, mà chỉ thấy cô đơn, đơn độc kéo nhau vào căn phòng trọ sáu mét vuông ẩm thấp của cô. Mưa xuân lất phất, rêu, ẩm được thể cựa mình trong phòng tối. Hân ngửi thấy nó, sờ thấy nó, nhưng cô chấp nhận, cũng như việc đợi Khải trong nhọc nhằn, tức tưởi. Đêm giao thừa, Hân nghĩ về chồng, nghĩ về mình: Dại chi mà dại quá Hân ơi, nhà có không về, chồng có không ở, đợi chi hoài một người như gió trời lang thang. Vồ vập, vội vàng rồi rảo bước đi nhanh.

Ừ lỡ làng....

Giao thừa rồi, có một kẻ bơ vơ chờ một người thất hẹn. Lỡ làng...

© Việt Hiếu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ai rồi cũng phải mạnh mẽ để đi đến cuối con đường trưởng thành | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười

Khi mặt trời mỉm cười

Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi

Người ơi

Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"

Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

back to top