Bức tranh thêu rìa xám tro (Phần 2)
2016-01-20 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - “Duyên số, xin hãy đưa những người yêu nhau quay về bên nhau.”
(Xin mời xem phần 1 tại đây)
Tôi hoàn thành bức tranh thêu đúng tròn một tháng rưỡi kể từ ngày được giao việc. Cất thành quả vào túi xách, tôi đến nhà Ngọc Yến. Hôm nay, căn nhà sang trọng ấy có hơi đổi khác.
Một màu trắng u uất hiện lên trong đôi mắt tôi. Trước cổng nhà dựng bạt. Người người đầu quấn khăn trắng, khóc lóc sụt sùi thê thiết. Tiền kèn đám ma như nện vào tai tôi, đau nhức. Tôi túm lấy một người, vội vã hỏi:
- Ở đây có chuyện gì vậy?
- Nhìn thế này mà không biết à? – Người đàn ông đó gắt gỏng. – Chủ nhà này bị trượt chân ngã cầu thang, mất đêm qua.
Như có một dòng điện xẹt qua người, đầu óc tôi lập tức trống rỗng. Mới hôm trước, Ngọc Yến còn nói chuyện với tôi. Mới hôm trước…
Ngôi nhà sơn trắng, mọi thứ đều màu trắng. Màu trắng lạnh lẽo, tang thương.
Tôi cũng không nhớ nổi là lúc đó mình về nhà như thế nào nữa. Hình như là đi bộ về, với cái đầu mơ hồ chẳng biết đang là thực hay mơ.
Nhìn lại bức tranh thêu mà bản thân đã bỏ biết bao công sức, cổ họng tôi bỗng dưng nghèn nghẹn. Tôi thêu hình ảnh hai người đang ôm lấy nhau, nhưng mặt nước hồ bên cạnh lại phản chiếu hình ảnh hai người quay lưng, bước ra xa dần.

Đó chính là thứ tình yêu không vĩnh cửu trong mắt Ngọc Yến. Ngày hôm nay yêu thương, ngày mai lại rời xa. Chỉ có bông hoa nhị đỏ cánh xám là vẫn không hề thay đổi.
Ngọc Yến cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy bức tranh thêu rìa xám tro ấy. Cũng như việc cô không thể nhìn thấy minh chứng của tình yêu ngắn hạn mà bản thân luôn khẳng định.
Điều gì đó thôi thúc tôi ra ngoài sân, đốt tấm vải ấy đi. Nhìn bức tranh thêu tỉ mẩn dần hoá thành tro tàn, tôi trầm ngâm.
Mùa đông dần qua đi. Đông năm nay ngắn, vừa sang tháng một dương lịch mà thời tiết đã ấm dần lên. Chỉ còn vài cơn gió se se lướt qua da, ngòn ngọt khí trời thoáng đãng. Trên đường đi mua kim chỉ, tôi tình cờ đi qua nhà Ngọc Yến. Một chiếc xe tải lớn đỗ trước cửa nhà. Tôi nhận ra đó là xe tải của công ty vận chuyển nào đó. Hai người một nam một nữ đang chỉ đạo cho nhân viên khuân đồ vào nhà. Một đứa nhóc xinh xắn, chừng sáu, bảy tuổi vừa nhảy nhót trong sân, vừa reo hò có nhà mới.
Theo tôi được biết về Ngọc Yến thì ngoài bà nội và người chồng cũ ra, cô ấy không có ai thân thiết nữa. Gia đình này chắc là mới mua lại căn nhà này, tôi chẳng rõ ai đã bán nó sau khi Yến qua đời.
Tôi định đi tiếp thì chợt thấy chiếc hộp gỗ lăn lóc ngoài hè đường. Cúi người nhặt, rồi lau sạch món đồ mà Ngọc Yến trân trọng nhất. Bên trong vẫn là mớ giấy lẫn lộn với ảnh cưới. Ánh mắt tôi lướt qua một tờ giấy viết ba chữ: Hoàng Quốc Phong.
Cái tên này, nếu tôi không nhầm thì đó là tên người chồng cũ của Ngọc Yến. Trên tờ giấy cũng có ghi cả địa chỉ nhà người này.
Bọn bạn vẫn thường nói tôi thích lo chuyện bao đồng, quả đúng thế thật! Ngọc Yến biết địa chỉ mà bao năm không đến, cái đứa như tôi vừa mới nhìn thấy địa chỉ nhà chồng cũ của khách hàng liền vội đi tìm. Tìm thì tìm, đến thì đến, nhưng tôi lại chẳng biết đến để làm gì. Để báo cho anh ta tin Yến mất, sau đó mắng mỏ chửi bới anh ta?

Suy cho cùng thì lí trí vẫn không thể ngăn cản được hành động bộc phát. Tôi bấm chuông. Ra mở cửa là một người đeo kính, tầm năm mươi tuổi. Tôi tự giới thiệu bản thân là bạn của vợ cũ Quốc Phong.
Một cái lí do cũng phân nửa là thật.
- À, thì ra là bạn của Ngọc Yến à? – Bác ấy cười xởi lởi. – Vào nhà đi.
Với thái độ niềm nở này, tôi đoán quan hệ giữa Ngọc Yến và người này khá tốt.
- Bác là mẹ của Quốc Phong. – Bác mỉm cười. – Cái Yến nhờ cháu đến thăm thằng Phong à?
Tôi gật đầu, vì không nghĩ được lí do nào hay hơn thế. Nụ cười trên môi bác bỗng tắt ngấm. Bác thở dài sườn sượt, ánh mắt trầm đục như đang hoài niệm.
- Tiếc là thằng Phong đã mất được bốn năm rồi…
Hai mắt tôi trợn tròn, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu. Thấy bộ dạng mù mờ của tôi, mẹ Phong bèn kể lại mọi chuyện cho tôi, cốt yếu là muốn tôi về nói lại với Ngọc Yến.
Quốc Phong bị ung thư phổi. Khi sức khoẻ còn chưa giảm sút, anh ta nói với Ngọc Yến mình có người tình khác, quyết định li dị để giấu cô về bệnh tình của anh. Sau đó anh rời khỏi căn nhà riêng của hai vợ chồng, về nhà mẹ đẻ. Sống được hơn một năm sau thì qua đời.
Một câu chuyện bi đát, chẳng khác gì trên phim Hàn Quốc nhưng lại có thực. Nghe xong, hai mắt tôi ướt nước, chẳng biết nói thêm lời nào. Mẹ Phong cố gắng ổn định tinh thần, hỏi chuyện tôi:
- Thế bây giờ cái Yến nó sống tốt chứ? Cưới thêm ai chưa? Ngày trước thằng Phong bỏ nó đi là muốn nó yêu người khác, có một tấm chồng có thể chăm sóc nó cả cuộc đời này.
Lời mà người phụ nữ đối diện nói, tôi chẳng còn để ý đến nữa. Tôi đang mải nghĩ về Yến, về Phong, về cuộc tình trắc trở của hai người họ. Bọn họ giờ sống ở cùng một thế giới. Ngọc Yến chắc đã buông bỏ nỗi đau, tin tưởng vào tình yêu rồi nhỉ? Có Phong ở bên, cô ấy chẳng cần ôm khư khư phiền muộn trong lòng nữa.
Cũng giống như bức tranh thêu rìa xám tro ấy, hai người bọn họ đã quyết định buông tay đối phương. Bởi vì Trái đất hình cầu, nên tôi nghĩ họ sẽ có cơ hội gặp lại.
“Duyên số, xin hãy đưa những người yêu nhau quay về bên nhau.”
© Quỳnh Anh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."


