Bỗng dưng lại muốn một mình
2014-10-16 00:55
Tác giả:
Café Blog - Một mình sẽ cô đơn, nhưng đi giữa nhiều người mà vẫn cô đơn thật đáng sợ. Một mình sẽ thật buồn, nhưng sẽ có được những điều mà đi với nhiều người sẽ không thấy. Bỗng dưng lại muốn một mình.
Một mình đến một nơi nào đó xa lạ, có bán đầy đủ thức ăn, nước uống mình thích, sẽ thỏa thích sà xuống bất kỳ quán nào mình ưng ý, ăn và uống đến khi nào no căng bụng rồi đứng dậy vuốt bụng vài cái rồi lết thết bước đi, mặc cho bao ánh mắt hiếu kỳ của bất kỳ ai. Để đến những ngày sau sẽ cắn răng nhìn cảnh bà chị với con em ngồi húp sồn soạt tô mì tôm nghi ngút khói đêm khuya vì một ly do cực con gái: sợ tăng cân. Ăn chán, lại muốn mua vài thứ.
Một mình lạc vào một khu chợ nào gần đấy, có bày bán la liệt đủ thứ màu sắc sặc sỡ hình dáng hấp dẫn, sẽ thỏa sức nhào vô ngắm nghía, thử hết cái này đến cái khác, rồi chọn đại một thứ và bỏ tiền ra mua liền ngay từ cái giá đc đưa ra đầu tiên. Để vào một ngày nào đó nhìn lại mớ đồ mang về, lại vò đầu bứt tai miệng không ngừng đay nghiến bản thân "Trời ơi, bữa đó ăn gì mà ngu vậy? Bình thường nhiêu tiền vầy đủ để mua cả gấp đôi mớ này!". Ăn và mua đủ rồi, về thôi.
Một mình sẽ leo lên xe buýt đi từ trạm này qua trạm khác hàng giờ đồng hồ, sẽ thơ thẩn dán mắt vào cửa kính nhìn ra dòng người đang chen lấn tập nập ngoài kia một cách lơ đãng, miệng lẩm nhẩm vài bài hát bất chợt ùa về trong đầu, chốc chốc quay về thực tại đợi nghe tiếng nhắc nhở của tài xế "Trạm cuối rồi, chuẩn bị xuống!". Để đến khi vừa lết xác vô cửa, pà chị sa sả mắng ra không thương tiếc: "Đi đâu mà giờ mới về, gọi điện biết bao lần không bắt, điện thoại đem luộc ăn rồi à?"

Không sao cả. Không có chi phải sợ hết. Có chi mà sợ.
Cùng lắm mập lên vài ký, có khi như thế lại dễ thương "lạ". Cùng lắm lại hối tiếc một vài ngày để rồi lại có trong tay mớ đồ mà bình thường thấy thích lại chẳng dám mua. Cùng lắm lại bị chị giáo huấn cho vài giờ nhưng sau đó lại thả tay thả cẳng nghẹo cổ ngủ ngon lành trước cái nhìn vừa giận vừa thương của chị.
Đi một mình.
Biết chắc sẽ sản sinh đủ thứ chuyện không ngờ tới, nhưng có thể sẽ còn thú vị hơn nhiều lần so với đi nhiều người và lúc nào lặp đi lặp lại bấy nhiêu ấy chuyện.
Một mình sẽ cô đơn, nhưng đi giữa nhiều người mà vẫn cô đơn thật đáng sợ.
Một mình sẽ thật buồn, nhưng sẽ có được những điều mà đi với nhiều người sẽ không thấy.
Bỗng dưng lại muốn một mình.
Một mình được một lần làm những gì mình thích, không cần e ngại ai, không cần e sợ bất kỳ chuyện gì. Đã không e sợ, lại muốn làm thêm một vài chuyện điên rồ khác nữa.
Chẳng hạn, thu hết dũng khí chạy đến trước cửa nhà người mình thích, gọi điện kêu người ta ra, rồi bẽn lẽn nhìn người ta, rồi vội vàng cúi đầu đếm... số hạt cát dưới chân, ngập ngừng vài phút đầu, chèn vào vài câu hỏi không thể xàm lô hơn, rồi đau khổ phát hiện ra, mải chạy nhanh qá đánh rơi dũng khí ở đâu mất rồi. Đành chào vội và lủi thủi quay đầu với cái mặt đỏ bừng chẳng phải vì nắng trưa.
Cuộc đời là của mình, tự mình quyết lấy, sao lúc nào sống cũng phải nhìn người này, ngó người kia? Cuộc đời của ai thì tự ai lo, sao phải nhiều chuyện với cuộc đời người khác?
Một mình, vác ba lô lên, nhét vội vào đó cái ví tiền đã sờn màu bên trong có một cục tiền chẵn lẻ đủ loại, một chai nước uống dọc đường, và không quên đeo vào cổ cái thẻ sinh viên cũ nát, đứng dậy và đi.
Đi thôi.
Đi tìm niềm vui cho chỉ một mình.
- Nga Nguyễn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.



