Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bốn mùa yêu

2014-08-14 01:03

Tác giả:


Café Blog - Hạnh phúc ở ngay trên bầu trời xanh kia, trong trắng màu mây, đỏ rực ánh chiều, là hương đất trộn với gió trời pha lẫn vị mặn của biển cùng ngàn loài hoa, cây trái quanh ta. Ta phải yêu lấy đi thôi những mùa yêu này. Đừng để sự tiếc nuối mang theo đến cuối đời. Hạnh phúc chính là hiện tại.

***

365 ngày một năm, bốn mùa thay nhau ngự trị: xuân – hạ - thu – đông. Đấy là ở những nơi khí hậu ôn hòa mới có được trọn vẹn cái đổi thay đất trời, còn ở những nơi sinh ra vốn thiệt thòi với chỉ một mùa nóng đến khô cháy quanh năm, con người ở đó họ ao ước đến mường tượng cảnh mình được đắm chìm trong tiết trời khuyết dáng nơi họ. Tôi có cậu bạn trong Sài Gòn, ngày nào cậu cũng nói với tôi về dự định hưởng thụ tiết thu lẫn giá rét đêm đông Hà Nội với những câu chữ in hằn trong tim người trai trẻ phương nam một năm hai mùa mưa – khô, hưởng nắng đến chán chường, thi thoảng có vài đợt rét hờ lướt qua.

Cậu nói cậu sẽ đứng thật lâu dưới hàng cây hoa sữa, hít hà đầy lồng ngực rồi để đó mang ra khoe với bạn bè khi về. Tôi bật cười rồi hỏi xem cậu có cần tôi mua tặng một cái bình lớn để cậu trút hết hương hoa sữa Hà Nội cất giữ cho khỏi khổ sở cái lồng ngực phô diễn 36 cái xương sườn kia không. Cậu cười lớn, bảo rằng “Nếu chỉ có thế thì tôi không cần vượt cả nghìn cây số ra đây mà bảo bà gửi thẳng vào Nam cho khỏi cực cái thân. Tự mình cảm nhận là tốt nhất. Văn chương hay đến cỡ nào cũng không thể thay thế cho một lần thưởng thực.” Và sau đó cậu bắt đầu huyên thuyên về tình yêu của cậu với thu, với hoa sữa và phong, …dù rằng với những thứ đó, cậu chỉ yêu bằng câu chữ trong trang sách và óc tưởng tượng của bản thân. Tôi cảm thấy cậu thật giỏi vì tôi không làm được vậy, tôi chỉ có thể yêu khi cảm nhận được rõ ràng bằng giác quan của mình, tức là nó khiến tôi thấy được, cảm được, sờ được, nghe được, hít hà được, nó phải thực.

Rồi…

Tôi bỗng nhớ về mùa của tôi - mùa yêu…

mùa yêu

Đông.

Tôi yêu đông vì cái lạnh lẽo đến cô quạnh khiến linh hồn ẩn giấu sau lớp mặt nạ phải hiện ra đến yếu ớt, thảm thương. Nó đối lập với sự mạnh mẽ, nghiêm túc, vui vẻ, vô tư, hạnh phúc mà người ta vẫn hay huyễn hoặc nhau, huyễn hoặc chính mình trong những khắc tàn của gắng gượng mệt nhoài. Tôi không nghĩ đó là giả tạo, bởi nếu không điều khiển được cảm xúc thì con người đâu khác gì động vật. Tôi nghĩ đó là một kiểu đạo đức, khi người con giấu đi những áp lực công việc trở về cùng gương mặt tươi vui với mẹ cha, khi người bạn cất tạm nỗi buồn thi trượt đem nụ cười cùng sẻ chia với người đỗ, khi đồng nghiệp nén đi mâu thuẫn cá nhân để hoàn thành công việc, khi ta tạm thời quên đi bản thân mà vì ai đó, vì điều gì đó… Tôi xem điều đó là một phần của hạnh phúc mang tên hạnh phúc khuyết.

Đông đi cùng cái lạnh của gió mùa Đông Bắc, khiến ta co mình trong lớp chăn bông thụ hưởng sự quyến rũ chết người của giấc ngủ, cũng có thể là một mình, có thể là trong vòng tay ai đó, dù thế nào cũng đầy mê hoặc . Những đôi tình nhân đi bên nhau với đôi tay siết, cái ôm chặt, chắc hẳn cũng nằm trong toan tính dễ thương của đông. Hắn tạo nên những con gió buốt lạnh khiến người phụ nữ mỏng manh hơn, người đàn ông mạnh mẽ hơn, trái dấu hút nhau là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Người ta yêu nhau nhiều hơn nhờ đông thì phải?Hắn xấu tính vậy mà ta yêu hoài không dứt, người ta hát về hắn, người ta làm thơ về hắn, người ta mong hắn như con mong mẹ đi chợ về, có người còn yêu hắn đến đê mê, điên dai. Tôi cũng yêu hắn, nhưng một chút thôi,cái gì quá cũng không tốt.

Xuân.

Tôi yêu xuân vì cái mơn mởn đầy kích thích của một kẻ đầy ham muốn. Đông phải tạm thời biến mất cho Xuân xuất hiện chứa đầy chờ đợi của thiên hạ. Bởi hắn là khởi nguồn của một năm mới, của sự bắt đầu mới, tất tần tật đều mới. Tình yêu của tôi với xuân là những ngày chuẩn bị trước Tết đầy bận rộn nhưng thú đến kỳ lạ. Đó là câu hát vang lên trong lúc dọn nhà của gia đình, là tiếng vọng đáp bâng quơ của những người hàng xóm, là nụ cười tươi chạm mặt, hỏi han thân thiết trong vội vàng. Đó là sự tần ngần ngốc nghếch đáng yêu của đứa trẻ trước cửa hàng tạp hóa để chọn bánh kẹo cùng mẹ. Là ồn ào nơi phố chợ, kẻ ra người vào, kẻ buôn người bán, cảnh tượng cả năm mới có một lần, khiến kẻ cô đơn nào cũng phải vứt vỏ thoát ra mà hòa nhập dù chỉ trong tích tắc.

Và tôi yêu xuân bởi hoa xuân, chúng là thứ tuyệt vời nhất tôi nghĩ rằng tạo hóa ban tặng loài người. Vàng mai, hồng đào, đỏ rơn, trắng loa kèn, tím violet,…phủ kín lối thời gian đi. Chúng che lấp những tàn phai, cũ kỹ, đem cái rực rỡ huy hoàng trẻ hóa tâm hồn ta, từ thi sĩ mộng mơ đến kẻ khô khan nhất. Tôi có thể đứng hàng giờ trước những bông hoa, chỉ ngắm nhìn, mân mê những cành hoa ấy, tuyệt nhiên chẳng ra câu thơ nào. Hơn nữa, kẻ như tôi, yêu hoa nhưng chẳng biết nổi tên của chúng, chỉ biết nhìn và suýt xoa, cũng tuyệt nhiên chẳng tìm hiểu tên tuổi, danh phận, “lịch sử” của chúng. Vậy đấy, học đòi làm nghệ sĩ nhưng bản thân bất tài vô dụng nên chỉ có thể đem tình yêu hoa đi cất giấu , nói ra chỉ khiến người ta có thêm một mục trong danh sách truyện cười. Nhưng kệ chứ, với tôi, yêu chỉ là yêu thôi, quan tâm chi nhiều để tình yêu đi vào cõi tử.

Hạ.

Tôi yêu Hạ bởi cái rực rỡ ráng chiều chứa lửa lu mờ cả sự lung linh huyền diệu của Xuân. Hạ với tôi là ánh chiều trong cánh chuồn chuồn bay dọc cánh đồng mướt xanh màu lúa, trong bước chân nhỏ xinh chạy men đê gấu quần phủ cỏ may và tiếng sáo diều trên lưng trâu đưa ước mơ trẻ dại lên trời xanh mây trắng. Tôi là đứa trẻ của Hạ, sinh ra và trưởng thành trong suốt những hè thay nhau đến và đi. Sinh ra cùng chói chang lẫn khô cháy của nắng nóng khiến tôi mạnh mẽ hơn. Vì vậy, tôi không quen với hờn ghen, trách cứ, oán hận.. tôi được dậy phải đứng trên đôi chân chính mình, dám làm dám chịu, không được dễ dàng gục ngã. Tuy nhiên, đôi lúc tôi thèm được người khác trông thấy bản thân yếu đuối, rơi nước mắt, để mà được vỗ về, nũng nịu như ngày bé vẫn hay dụi đầu lau nước mắt nơi ngực bố. Con người ta vốn kỳ lạ vậy mà.

Hạ với tôi còn là những mùa thi không ngớt tiếng ve kêu như giục giã phải nhanh lên, đó là những tháng ngày đấu tranh với bản thân, kiềm chế trước cảm dỗ của ham thích thường ngày mà không phí hoài công cha, tình mẹ. Tháng ngày của áo trắng, phượng đỏ, bằng lăng tím đong đầy tuổi thơ trong tiếng cười giòn và mong ước tinh khôi cùng cố gắng học hành cho màu tóc bạc bớt mặn mùi gió sương là phần đẹp nhất khi nhớ về của tôi, và chắc hẳn là cũng là của nhiều người trong chúng ta. Mùa thi nối tiếp mùa thi…Cứ vậy mà đi qua năm tháng, tạm biệt tuổi thơ. Cứ vậy mà đến ngày phải lớn. Cứ vậy mà đi…

bốn mùa yêu

Thu.

Tôi yêu thu bởi sự nhẹ nhàng mang những mơn man ngọt dịu như tình yêu người trinh nữ ẩn chứa trong khắc chuyển mình của thu tựa là mơ mà hóa ra là thật. Mùa thu đi vào thơ ca, nhạc họa rất nhiều và hay , tôi cũng được đọc nhiều, biết nhiều những tác phẩm đó nhưng kẻ như tôi thật vô dụng chỉ thuộc duy nhất một bài trọn vẹn là Tiếng thu của Lưu Trọng Lư

“Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức ?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ ?

Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?”


Từ bé, tôi không hiểu mấy những câu thơ này nhưng chúng lại nằm lỳ trong trí óc non tơ. Đứa bé ấy biết gì là chinh phu, hiểu gì là cô phụ nhưng vẫn cứ ê a từng dòng thơ ấy không ngơi nghỉ tháng ngày. Có lẽ là duyên phận.

Đúng là duyên phận khi tôi đã yêu một chàng trai của thu. Một người dịu dàng, hiền hậu như tiết trời se se ấy, khiến tôi mê mẩn trong ngọt dịu, đắm say trong men tình. Nhưng cũng đúng là duyên phận với những câu thơ ấy, chúng tôi chỉ đi với nhau một đoạn đường rất ngắn, chỉ như một cái chuyển mình của đất trời sang thu. Một chút hụt hẫng, một chút đau thương, một chút tiếc nuối và nhiều hơn một chút là kỷ niệm cho những năm tháng còn lại.

Mùa yêu của tôi như vậy đấy, không phải mùa nào cụ thể. Nhưng tôi vẫn yêu tất cả suốt những tháng ngày, suốt cả tuổi thơ lẫn những năm tháng sau này với một tình yêu không biên giới như vậy. Đó là thứ hạnh phúc níu chân tôi vững vàng trước bão táp cuộc đời - thứ hạnh phúc với tình yêu xuân – hạ - thu – đông.

Rất nhiều lần tôi nuông chiều bản thân cho phép mình gục ngã trước nỗi đau đánh rơi mối tình đầu, trước nỗi thất vọng trong lần thi trượt giải Quốc gia, trước bơ vơ khi không ai cho một điểm tựa, đó là những ngày ngủ vùi điên dại. mặc mọi thứ xung quanh diễn ra khóc cười hay vui khổ, là buông xuôi bản thân trong chán chường luẩn quẩn toàn ngõ hẻm một màu đen tăm tối, là những giọt nước mắt mặn chát âm thầm, là những giọt máu ứa ra tanh nồng yên lặng. Nhưng trước cái rực lửa của ráng chiều tháng bẩy, cái nồng nàn hoa sữa và mơn mởn hoa xuân tôi chợt thấy mình dại dột biết bao. Những điều đẹp đẽ ấy có phải lúc nào cũng tồn tại, chúng luôn biết chờ thời cơ để mình được tỏa sáng, chúng biết hứng chịu những cơn dông, trận lũ để lần xuất hiện sau đẹp hơn lần trước. Vậy sao tôi lại tự đày đọa mình trong cơn đau quá khứ ấy mà quên đi hạnh phúc hiện tại lúc nào cũng bên tôi?

Hạnh phúc ở ngay trên bầu trời xanh kia, trong trắng màu mây, đỏ rực ánh chiều, là hương đất trộn với gió trời pha lẫn vị mặn của biển cùng ngàn loài hoa, cây trái quanh ta. Ta phải yêu lấy đi thôi những mùa yêu này. Đừng để sự tiếc nuối mang theo đến cuối đời. Hạnh phúc chính là hiện tại.
  • NE
Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 


MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top