Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhà không cần lớn, miễn trong đó có đủ yêu thương

2016-06-27 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi thơ, tôi cứ vô tâm nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi có nhà to hơn, rộng rãi hơn. Lúc đó tôi có thể vênh mặt lên mà tự hào với con bé hàng xóm, có thể đi khoe khoang khắp nơi. Giá như tôi có thể được sống lại tuổi thơ chỉ một lần, tôi vẫn chọn một tuổi thơ như thế. Bởi dù tôi có không thích căn nhà đó, thì khi tôi trở về, tôi vẫn được che mưa, che nắng, và nhận được đầy đủ yêu thương, chỉ như thế là đủ. Còn hơn là bây giờ, có thừa khả năng mua một căn nhà lớn, nhưng tôi sợ, mình không có được, là mầm rễ của yêu thương, hạt giống của hạnh phúc. Cảm ơn tuổi thơ, cảm ơn vì có nó, mà khi tôi lớn lên rồi, tôi mới hiểu được một điều rằng: Nhà không cần lớn, miễn trong đó có đủ yêu thương.

***

Cuộc sống này đang thay đổi quá nhiều chăng, khi mà càng hiện đại thì con người ta càng rời xa nhau. Chúng ta từng nghĩ mình chưa đủ khôn lớn, thế là sợ hãi trưởng thành, nhưng rồi ai cũng phải lớn.

Lúc bé, thì hiếu thắng mong đòi nhanh lớn, những để đổi khác cuộc sống, thể hiện cái tôi cá nhân được nhiều. Nhưng rồi, cuộc sống đổi khác, con người đổi khác, và chúng ta, ai rồi cũng khác. Suy nghĩ của tuổi thơ tôi đã thay đổi: Rằng không phải nhà lớn, là sẽ hạnh phúc..” và ngược lại không phải hạnh phúc ở trong cuộc sống là nhất thiết phải là giàu sang, và có nhà to rộng.

Tuổi thơ, tôi cứ vô tâm nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi có nhà to hơn, rộng rãi hơn. Lúc đó tôi có thể vênh mặt lên mà tự hào với con bé hàng xóm, có thể đi khoe khoang khắp nơi. Đáng tiếc, thực tại đã thay thế cho mộng ảo giá như ấy, nhà tôi - một căn nhà bình thường, chẳng to như tôi muốn, chẳng lớn nhất làng, và so với nhà con bé đó, nhà tôi cũng chẳng là gì.

Bố mẹ tôi chỉ là những người nông dân vất vả một nắng hai sương trên cánh đồng làng, ráng cúi mình xuống cho cây lúa lớn lên. Tôi tự ti về nhà của mình, tôi coi khinh cả công sức và sự dỗ dành, khi tôi đòi bố mẹ xây một căn nhà to hơn, mát hơn mà không thành. Tôi từng xem thường bao giọt mồ hôi lăn rơi trên gò mà nay đã mang nhiều nếp nhăn vì mưa nắng khắc nghiệt của nhân gian tồn tại trên gương mặt khắc khổ của cha, và coi khinh cả tình thương mái nhà, những bữa cơm mà mẹ chắt chiu dành dụm để làm sao anh em tôi có thịt, cá trứng, sữa đầy đủ. Thực ra, mái nhà đó tuy không rộng, nhưng nó đủ chỗ cho bốn thành viên nhà chúng tôi ở cùng nhau, đù chỗ cho những cuộc vật lộn đánh nhau của anh em chúng tôi, đủ chỗ để chứa đựng ấm áp mùa đông, đủ chứa gió mát mùa hè, và đủ chứa tình thương của bố mẹ.

 Nhà không cần lớn, miễn trong đó có đủ yêu thương

Đúng thật là tuổi thơ. Điều tôi bằng lòng nhất về tuổi thơ, có lẽ là những trò chơi dân gian, sự gần gũi gắn bó của những đứa trẻ. Chứ không như bây giờ, tuổi thơ của những đứa nhỏ sống thời hiện đại. Sự gắn bó, đoàn kết thân tình giữa người với người cứ thế lả lơi dần đi. Khi mà đi chơi với nhau, nhưng tay đứa nào cũng cầm cái điện thoại “check in” này nọ cá nhân, cắm mặt vào nó mà chẳng ai nhìn ai,...

Có đôi khi, ta đi dọc đi ngang, rẽ trái, rẽ phải trong cuộc sống, chỉ để kiếm tìm sự giàu có, tìm một ngôi nhà sang trọng, vì những tưởng một ngôi nhà như thế, một cuộc sống như thế mới có đủ hạnh phúc và yêu thương. Mà ta đâu biết rằng, ta chỉ cần đó là một ngôi nhà, với đầy đủ yêu thương, tin yêu, và những nụ cười.

Tôi chợt nhận ra, giá như mình được sống lại tuổi thơ chỉ một lần, tôi vẫn không hối hận là mình đã chê nhà mình nhỏ, chuyện cãi nhau với con bé hàng xóm để xem nhà ai to hơn.

Giá như tôi có thể được sống lại tuổi thơ chỉ một lần, tôi vẫn chọn một tuổi thơ như thế. Bởi dù tôi có không thích căn nhà đó, thì khi tôi trở về, tôi vẫn được che mưa, che nắng, và nhận được đầy đủ yêu thương, chỉ như thế là đủ. Còn hơn là bây giờ, có thừa khả năng mua một căn nhà lớn, nhưng tôi sợ, mình không có được, là mầm rễ của yêu thương, hạt giống của hạnh phúc.

Cảm ơn tuổi thơ, cảm ơn vì có nó, mà khi tôi lớn lên rồi, tôi mới hiểu được một điều rằng: Nhà không cần lớn, miễn trong đó có đủ yêu thương.

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Ngôi nhà kỷ niệm




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

back to top