Phát thanh xúc cảm của bạn !

Biết không anh, cuộc đời còn nhiều thứ để yêu

2015-05-05 09:20

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Hai mươi hai, tình yêu đối với em không hẳn là bé lại so với cái thời yêu đương trẻ dại. Nhưng biết không anh? Khi người ta lớn thêm một chút, cuộc đời còn có lắm thứ để lo, nên em đành cất tạm tình yêu vào góc nhỏ, để dành khoảng trống lớn cho những những chiều đọc sách riêng mình, cho những ngày tận hưởng cuộc sống không ràng buộc. Và, cho giấc mơ của cô gái trong em.

***

Sài Gòn tháng tư – lưng chừng mùa hạ, trời cứ ẩm ương và lắm điều đến lạ. Mới là nắng đổ nhẹ tênh, vậy mà mưa bỗng chốc lại kéo về vần vũ, vội đến mức người Sài Gòn chẳng kịp tìm một chỗ để trốn những giọt nước rơi. Mới gió thốc lá bay, vậy mà đã lặng thinh như chưa từng xáo động, nhanh đến chẳng kịp giật mình.

Sài Gòn là vậy, chẳng có ranh giới chính xác cho một mùa màng nào cả. Tất cả, cứ chất chồng lại chất chồng. Ở Sài Gòn nhiều năm, em đã đi qua chẳng biết bao nhiêu lưng chừng mùa hạ, bao nhiêu nửa chuyện mùa đông, nhưng vẫn chẳng thể tìm cho mình một đường biên chính xác giữa những ngày đông – hạ. Chỉ biết lượng trời hẹp, nên cứ ngày nối ngày vội vã. Chỉ biết thành phố chẳng rộng dài, nên người cứ chen người đến cẳng kịp ngắm ngày trôi. Ấy vậy mà chiều nay, khi Sài Gòn bắt đầu những giọt mưa đầu mùa, chợt có người hỏi em: “Đâu là ranh giới giữa một mình và cô đơn?”

Em đã từng đọc được ở đâu đó những dòng chữ đại ý là “Cuộc đời này nếu không có tình yêu thì cô đơn biết mấy”. Nhưng rồi, lại nghe những người đang yêu chông chênh hát “Cô đơn giữa cuộc tình”. Ra là, cô đơn hay không đâu phải chỉ có những người một mình mới thấu hiểu. Càng không thể nói những kẻ lẻ loi lại lắm cô đơn. Vì biết không anh? Cuộc đời này còn nhiều điều để yêu, để nhớ…

biết không anh

Em yêu những sáng tinh mơ nắng về lay giấc ngủ, để thức mình trên những con đường cuối hạ đầu thu có gió nhẹ như sương và mùi hương rất mới. Em thích chạy một mình trên những con đường ban sáng chỉ để ngắm phố và hít hà mùi hương bánh mì thịt nướng ngon lành trên vỉa hè thân quen gần cây đèn đỏ, rồi tạt vào mua hộ chị đôi phần. Cho em, và cho cô bé bán vé số ở đầu con phố.

Em yêu những đêm tăng ca về muộn, mải ngắm những chùm đèn mùa đông rực rỡ mà quên mất đường về. Em yêu mùa đông muộn của Sài Gòn, yêu cả cơn gió trái mùa lành lạnh về ru tóc rối, yêu nụ cười giấu kín của cố bé đang dúi tay mình vào tay bạn trai trong phút dạo phố phường. Sài Gòn vội vã, vẫn có những người yêu nhau chẳng cần vội vã đấy thôi! Thế nên anh bảo xem, em việc gì phải vội?

Em yêu những ngày xuân – hạ chẳng rõ, nửa nắng nửa mưa, lưng chừng chẳng định. Yêu nắng vàng góc phố, yêu chiều phủ mưa bay, yêu cả cái mùi hơi đất hanh hanh xộc vào mũi của cơn mưa rào đến dài còn chẳng đủ. Em yêu chiều tan tầm vội vã, yêu nắng rọi mái hiên, yêu những đêm miên trường của thời tuổi trẻ lắm ước mơ, nhiều hi vọng.

Em yêu những buổi dạo phố cùng đám bạn, rủ rỉ nhau những chuyện không đầu, không đuôi mà thấy cả thế giới cũng nhẹ tênh như lật một trang sách mới. Yêu những ngày thanh xuân không hối tiếc, dám nghĩ, dám làm, dám đương đầu với những điều tưởng chừng chẳng thể. Yêu những phút giây tụ họp, chỉ để kể cho nhau nghe những chuyện đương thời, những điều dang dở, những giấc mơ to bự, rồi vỗ vai nhau vài cái bảo “hãy cứ cố lên!”.

Em yêu Sài Gòn, nơi em đã từng vội vã cho những mối tình ngắn ngủn mà tưởng rộng chừng thế giới, rồi lại an yên cất gọn nhớ thương cho những điều to bự khác. Yêu Sài Gòn, em yêu vừa đủ để nhận ra cái lạnh se se của mùa đông muồn muộn, đủ để thấy mình chẳng lạc lõng giữa phố đông, vì hình như Sài Gòn cũng yêu em nhiều lắm.

Em yêu những phút yếu mềm, chợt nhớ về những cuộc tình đã cũ, rồi khẽ cười cho một thời yêu đương khờ dại, để chợt thấy yêu hơn những phút giây hiện tại, chỉ để cho mình.

Anh à, yêu nhiều như vậy, làm sao em có thể nói mình là “cô đơn”?

Hai mươi hai, tình yêu đối với em không hẳn là bé lại so với cái thời yêu đương trẻ dại. Nhưng biết không anh? Khi người ta lớn thêm một chút, cuộc đời còn có lắm thứ để lo, nên em đành cất tạm tình yêu vào góc nhỏ, để dành khoảng trống lớn cho những những chiều đọc sách riêng mình, cho những ngày tận hưởng cuộc sống không ràng buộc. Và, cho giấc mơ của cô gái trong em.

Anh, cô gái trong em mơ lớn lắm, và cô ấy đang rất hạnh phúc trên con đường thực hiện giấc mơ của mình, thế nên, nếu có một ngày ai đó hỏi: “Sao cô ấy cứ một mình?”, thì anh bảo giúp em rằng: “Cô ấy một mình, nhưng không cô đơn”, anh nhé! Vì cô ấy có Sài Gòn, có ước mơ và có những tình yêu nho nhỏ khác…

© Lạc An – blogradio.vn


Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top