Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bằng lăng tím bên ô cửa sổ

2023-07-14 03:15

Tác giả: Kiều Trinh


blogradio.vn - Tôi đã ghét bỏ bản thân vì những người không xứng đáng nhưng mẹ vẫn chưa từng ghét bỏ tôi. Tôi phải sống, tôi phải chiến đấu, tôi phải chống chọi hết mình cho đến ngày ghép tim.

***

Tôi nhớ, 3 năm trước, tôi vẫn là một cô gái yêu đời, khỏe mạnh. Tôi không quá xinh đẹp, cuốn hút như những nàng hotgirl khác, nhưng tôi tự tin với vẻ ngoài và tri thức của mình. Sự tự tin ấy tạo nên cho bản thân tôi sự cuốn hút riêng dẫu cho người khác có cảm nhận được điều đó hay không.

Tôi nhớ, 3 năm trước, tôi thành công, tôi có trong tay sự nghiệp của riêng mình và một mối tình vẫn đang nồng cháy với anh chàng tôi quen từ dạ hội năm ấy. Tôi và anh yêu nhau cũng thấm thoát gần 2 năm trôi. Tôi là một cô trưởng phòng nghiêm túc, còn anh là một chàng phó giám đốc điển trai.

Tôi nhớ, 3 năm trước, cái thời khắc mà tôi cho là viên mãn nhất của một đời người, lúc tôi hạnh phúc nhất, thành công nhất, cái thời khắc mà tôi cho là mình đang có cuộc sống bao người ngưỡng mộ. Tôi vẫn nhớ như in cái thời ấy, một quá khứ viên mãn của riêng mình.

Nhưng, vừa chớp mắt thôi đã 3 năm rồi, kể từ cái ngày tôi hay tin mắc căn bệnh ung thư tim giai đoạn cuối. Tôi suy sụp, tôi dường như mất đi những tia hy vọng l loi cho mình. Tôi còn trẻ, còn tương lai, còn bạn bè, còn tình yêu và cả người mẹ nuôi cưu mang tôi trước cổng bênh viện năm ấy. Tôi chỉ vừa cảm thấy hạnh phúc đã phải đón nhận căn bệnh quái ác. Tôi thẫn thờ, gục ngã. Tôi thầm trách mình mà cũng thầm thương mình. Tôi vẫn là một cô gái trẻ, có bao ước mơ đang chờ tôi, bao dự định mà bản thân còn đang ấp ủ, thế mà cuộc sống tôi lại vào hẻm cụt ngay lúc này. Tôi chỉ có thể sống được từ hy vọng từ việc ghép tim. Đúng, tôi phải tiến hành việc ghép tim. Trái tim tôi chết nhưng một mạch sống mới sẽ đập trong lồng ngực tôi, cho phép tôi cựa mình thức dậy mỗi ngày, cho phép tôi được nghe hơi thở của đất trời, được cảm nhận sự sống vươn mình trỗi dậy. Một trái tim mới sẽ thay cho những đau đớn cũ để tôi có thể tiếp tục sống tiếp mỗi ngày.

Nhưng, tiến hành ca phẫu thuật tim thì không phải là điều dễ dàng.

Khi ấy, tôi có tài chính riêng, tôi cũng có sự ủng hộ từ gia đình, bạn bè, và tôi nghĩ rằng anh sẽ mãi bên cạnh tôi, yêu thương tôi, cùng tôi vượt qua những đau đớn, cùng tôi lắng nghe nhịp đập của trái tim. Anh và tôi vượt qua cái kiếp nạn sóng gió này sẽ răng long đầu bạc, sẽ hạnh phúc viên mãn, gấm hoa tiền đồ. Tôi có ngờ rằng, anh lại rời bỏ tôi ngay cái lúc tôi cần anh nhất, anh rời xa tôi theo người phụ nữ lạ. Anh từng hứa với tôi bao điều, những lời mật ngọt hóa ong bướm bay xa. Tôi thẫn thờ, chết lặng. Tim tôi đau nhói, nhưng nỗi đau ấy không phải là những cơn quặn từ căn bệnh quái ác, tim tôi đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, những vết nứt trong tim ứa máu, nó khiến tôi đau lắm. Anh đến bên tôi, vỗ về tôi, cho tôi hơi ấm từ tình yêu, và cuối cùng, anh bỏ mặc trái tim tôi lúc nó đau đớn nhất.

Tôi gục ngã, thiết nghĩ rằng: Anh cũng như người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ tôi vào 27 năm trước vậy. Tôi còn thiết sống làm gì? Tôi đáng bị bỏ mặc đến thế sao? Tôi trách mình, trách trái tim yếu đuối này, tôi muốn bỏ mặc nó nhưng nó cứ dày vò tôi mỗi đêm. Tôi mệt mỏi lắm, đã có nhiều đêm tôi muốn từ bỏ lẽ sống, muốn trầm mình rơi vào quên lãng của những kiếp người. Tôi muốn chết. Cái khoảnh khắc ấy, tôi muốn chết. Những đau đớn đã dày vò bản thân tôi đến suy cùng lực kiệt, tôi cạn kiệt vì chữa chạy hằng ngày, tôi xấu đi, tôi yếu đuối, và tôi ghét bản thân.

Tôi thấy bản thân mình tệ thật, ai cũng lần lượt rời bỏ tôi, ba mẹ tôi và cả anh. Đến cái thời khắc ấy, tôi chỉ còn một nơi để vỗ về, đó là mẹ nuôi, tôi thương bà, tôi mang ơn bà, bà cho tôi sự sống, bà cứu rỗi đời tôi giữa tiết trời của tháng 12 lạnh lẽo vô cùng. Bà chính là niềm tin, là hy vọng của tôi lúc này. Tôi sẽ chết ư? Nếu tôi chết đi, mẹ tôi sẽ ra sao? Bà chỉ có mình tôi là con, tôi và bà đã tựa vào nhau mà sống đến lúc này… Tôi vẫn chưa trả tròn chữ hiếu cho bà cơ mà, sao tôi phải chết?

Tôi thấy bản thân mình tệ thật. Đến cuối cùng, lẽ sống của tôi vẫn là mẹ. Tôi đã ghét bỏ bản thân vì những người không xứng đáng nhưng mẹ vẫn chưa từng ghét bỏ tôi. Tôi phải sống, tôi phải chiến đấu, tôi phải chống chọi hết mình cho đến ngày ghép tim. Những suy nghĩ ấy chính là niềm động lực to lớn cho tôi lúc này. Cùng với mẹ, cùng sự an ủi, động viên, những lời chân thành sâu lắng mà bà trò chuyện cùng tôi hằng đêm, tôi cảm thấy mình như khỏe hơn, mạnh hơn. Trái tim tôi vẫn đang hồi sinh từ những vụn vỡ.

---

Tôi lặng nhìn nhánh bằng lăng tím trước mặt. Tiết trời tháng 5 với cái nắng dịu, tôi thả hồn mình vào nhành hoa tim tím lay động trước gió. Nhành hoa cứ thế, tung bay trong gió trời lồng lộng, tỏa sắc riêng mình làm tím rực cả một mảng trời. Nhành hoa ấy, từ khi ươm mầm đã trải qua bao sóng gió từ tiết trời lạnh lẽo sang ấm áp chỉ để trỗi dậy sắc tím trong mình. Nhánh hoa bằng lăng vẫn luôn bám víu vào hàng lan can ấy, dẫu là những đêm mưa lạnh hay những tiết trời mùa hạ gắt gỏng của Sài Gòn, nhánh hoa bằng lăng vẫn thế, cứ xuôi theo chiều đời mà tồn tại đến ngày nên hoa, tỏa sắc. Tôi kể cô bạn bằng lăng nghe về những câu chuyện tôi gặp phải. Có lúc bạn cười khúc kích, rục rịch nhánh hoa trong gió, có khi bạn buồn tủi và xụi lơ giữa trời như đồng cảm cho tôi. Tôi và bằng lăng kết bạn tâm giao kể từ hôm ấy, bằng lăng tím luôn đón chào tôi vào mỗi sáng, lắng nghe tôi, ở bên tôi. Bạn vươn mình trỗi dậy, lớn phổng phao như gái 18, lúc ấy, tôi cũng hiểu rằng, bản thân tôi nên bắt đầu lại cuộc sống của mình, cựa mình mà đứng lên. Tôi phải mạnh mẽ, phải sống cho mình, cho mẹ, cho tương lai. Tôi muốn bản thân mình lại có thể như xưa, tôi muốn tỏa hương, tỏa sắc như nhánh bằng lăng tím khoe sắc giữa một mảng trời. Bằng lăng tím có sức sống riêng và tôi cũng vậy, đó là một phần động lực cho tôi, là cô bạn kéo tôi vực dậy sau những tổn thương chai sạn từ tâm hồn. Cô bạn bằng lăng nhẹ lay trong gió, gõ cửa trái tim tôi để vỗ về những thổn thức, để cho tôi thêm hy vọng sống, cho tôi cảm giác được an ủi, cạnh bên, cho tôi thêm niềm tin vào cuộc sống.

Ngày ghép tim cũng đến, thú thật, hôm ấy tôi lo lắm, mẹ tôi cũng lo lắm. Tôi nắm chặt lấy tay bà. Bất giác, giọt nước mắt từ khóe mắt tôi rơi xuống, mẹ ân cần và lau nó đi: Con yêu, chẳng điều gì có thể khiến con rơi nước mắt, bao đắng cay con đã trải qua rồi, và bây giờ chính là lúc tâm trí con, trái tim con chống lại bạo bệnh để giữ lấy hơi thở của mình. Ngay lúc ấy, tôi lại có thêm niềm tin. Tôi phải sống, tôi nhất định phải sống. Tôi sống vì tôi, vì mẹ, và vì tương lai. Tôi sẽ chiến đâu với con quái vật hành hạ trái tim mình và sức mạnh to lớn mà tôi có được ngày hôm nay chính là nhờ vào tình thương của mẹ, nhờ vào sức sống nhánh hoa bằng lăng nhắn gửi, nhờ vào niềm tin, ý chí của bản thân. Tôi sẽ sống, sẽ sống tiếp, sẽ viết tiếp phần đời đang dang dở…

Ca phẫu thuật trải qua nhiều giờ cuối cùng cũng thành công, mẹ tôi lúc đó đã rơi nước mắt. Giọt nước mắt hạnh phúc nhưng nó cũng đau đớn lắm, giọt nước mắt từ bao đắng cay. Giọt nước mắt của một người mẹ cứu rỗi tâm hồn tôi, cho tôi hy vọng sống. Một mạch đập mới đang thổn thức trong lòng ngực tôi, tôi biết ơn lắm, tôi trân trọng lắm. Ngay lúc ấy, tôi nhận thức được bản thân mình, tôi phải sống, sống tốt hơn. Tôi sống cho tôi, cho mẹ tôi và trái tim đang đập này.

Tôi trở về căn phòng ấy, nhành bằng lăng đang đung đưa trước gió như reo vui đón chào tôi, tôi cũng vội chào lại cô bạn trò chuyện cùng tôi mỗi ngày. Tôi thấy cuộc sống này thật sự có ý nghĩa. Tôi đâu còn nghĩ ngợi gì đến anh ta nữa, giờ đây tôi phải sống tiếp cho mình, tôi phải viết tiếp những giấc mơ còn đang dang dở. Tôi đã từng hy vọng, tôi và anh, một đời hạnh phúc an yên, gấm hoa tiền đồ, nhưng đến bây giờ, sự có mặt của anh, dẫu có hay không đều chẳng quan trọng gì với tôi.

Nhành bằng lăng tím đã cùng tôi trải qua những ngày cô đơn trên giường bệnh. Tôi thật vui khi tôi và chúng đều cần sự sống như nhau, chúng tôi đều tồn tại để tỏa hương cho chính mình. Nhành hoa bằng lăng tím làm rực sáng cả một khoảng trời. Và tôi cũng vậy, tôi đứng dậy từ những tổn thương, tôi mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Tôi đã học được cách yêu lấy chính mình, yêu những điều đáng trân trọng. Tôi biết trân quý những người ở cạnh tôi. Tôi không mưu cầu về một sự giàu sang, hào nhoáng, giờ đây, tôi muốn là chính mình, muốn bản thân lại có thể sống tốt. Tôi muốn mang niềm tin, hy vọng đến cho những ai còn đang tiêu cực với chính mình.

Cuộc sống là của chúng ta, lựa chọn cũng là của chúng ta. Không một ai có thể làm trái tim này rướm máu, không một ai có thể khiến cho chúng ta đau khổ. Điều tuyệt vời nhất là bản thân mỗi người có thể tồn tại trên cõi đời này.

Hãy yêu bản thân mình, hãy bắt lấy những tia hy vọng dù chỉ là mong manh!

© Kiều Trinh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Làm Sao Đây Khi Trót Yêu Đơn Phương? | Playlist Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Một tình yêu kéo dài suốt một đời

Một tình yêu kéo dài suốt một đời

Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.

Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…

Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…

Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.

Viết cho tuổi mười tám

Viết cho tuổi mười tám

Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".

Đôi tay người bạn

Đôi tay người bạn

Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…

Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên

Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên

Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?

Mùa hoa cải năm ấy

Mùa hoa cải năm ấy

Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.

Viết cho người đã cũ

Viết cho người đã cũ

Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ai bán

Ai bán

Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười

Tía là quê hương

Tía là quê hương

Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba

back to top