Bàn tay ấm không thể tự sưởi cho chính mình
2009-11-11 17:07
Tác giả:
Blog Việt
Trời đổ cơn mưa rào không ngớt sau cơn bão biển... Mưa rơi bạt theo từng cơn gió như những mảnh tủy tinh trắng xóa, tất cả mọi thứ xung quanh ào ạt, mờ mờ theo từng mảnh thủy tinh rơi rụng...
Đã lâu lắm tôi không còn thích ngồi ngắm những cơn mưa, không còn thích được lang thang dưới những cơn mưa rào chợt đến vội đi như ngày xưa nữa... Một thời lãng tử - lãng mạn thích đội đầu trần phóng xe theo cơn mưa chỉ để thích cái cảm giác mưa tạt vào mặt, vừa lạnh, vừa có cảm giác đau rát bởi hạt mưa...Cũng có khi lại khoái cầm cái ô đi dưới mưa chỉ để có cảm giác được nghe những âm thanh mưa rơi lộp độp trên đó lại thấy ấm hơn khi nghĩ không bị ướt nếu ta buông nó - Một thời lãng mạn, mà cứ ngỡ như một gã khùng lạc lõng giữa cái cuộc sống nhộn nhịp xung quanh... Thời đó qua đi rất lâu, nhưng tôi vẫn luôn có những cảm giác khác lạ mỗi khi trời mưa, nó cho tôi nhiều cảm xúc hơn, cho tôi những suy nghĩ miên man hơn khi có thời gian để nghĩ về mình, về cuộc đời mình và về những gì tôi đã đi qua... Giờ thì tôi chỉ ngồi để ngắm những cơn mưa nhâm nhi chút cafe còn lại mà mắt nhìn đăm đăm vào cơn mưa đang trút vội...

Ảnh minh họa: Tác giả bài viết cung cấp
Tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về thời gian đã qua, nghĩ về tương lai trước mắt... Chỉ để nghĩ và miên man... Có những lúc bình yên, có những lúc giông bão trước cuộc đời...Tôi chỉ nghĩ đôi bàn tay tôi có lúc rất ấm có thể mang lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai tôi có thể rất rộng cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim tôi có thể bao dung mang lại bình yên cho người khác... Nhưng bàn tay ấm lại không bao giờ tự sưởi ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên... ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó...
Tôi đưa tay ra hứng mưa và chợt nghĩ sao người ta không thả những nỗi niềm đó theo cơn mưa trút vội, sao không buông xuôi nó trôi theo dòng nước cho nhẹ nhàng hơn...Tôi mỉm cười không biết là vui hay buồn, không biết là cười sự đời khi mọi chuyện lại đến cùng một lúc... Hay mỉm cười với số phận lang thang xứ người chỉ để tìm sự bình yên... Nhưng tôi lại muốn cười thật to cho át cả tiếng mưa để thấy mình còn cảm giác lạ trước cơn mưa chợt đến. Cứ nghĩ rằng sau cơn mưa, trời sẽ quang đãng, nỗi buồn cứ thả theo dòng nước trôi ra biển cả...
![]() |
| Ảnh minh họa: Tác giả bài viết cung cấp |
Chỉ còn lại tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê đã nguội còn sót lại chút sữa dưới đáy...Chút cafe cuối bao giờ cũng đặc hơn, bao giờ cũng đậm hơn và ngon hơn rất nhiều... Sau cơn mưa tất cả như bừng trở lại, tất cả như đang nâng niu cảm giác sẵn có bấy lâu nay trong người... Sau cơn mưa sẽ cho tôi thấy yêu đời hơn, yêu con người hơn, yêu cảnh vật hơn... Tất cả hiện hữu bởi sự nồng nhiệt, chân thành như những gì tôi có, vì đó là bản sắc của riêng tôi, là tất cả những gì tôi đang có...
Tôi yêu đời, tôi yêu người....
Đơn giản chỉ thế thôi...
Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...
Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng...
Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!
- Gửi từ email Ngô Đức Thành - ducthanh1109
Chia sẻ của bạn đọc:
trong mỗi chúng ta ai cũng có một nỗi niềm thầm kín và sâu lắng.Hạnh phúc nhất là có những nỗi niềm đó dù buồn nhưng có cái để thỉnh thoảng mình nhìn lại suy ngẫm để thấy mình đã vững hơn trong cuộc sống, để thấy cuộc đời này thật đáng quí đáng yêu
Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...
Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng...
Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!
Cảm ơn vì đả đọc được một bài viết thật hay và cảm giác đau thương của bạn ,tuy mình là phụ nữ ,nhưng củng đả và đang trong tình cảnh đau da diếc như bạn ,nhất là vào mỏi lúc trời đổ mưa ,""cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín "" vẩn cố gắng sống khỏe và yêu cuộc sống như bạn đả viết ,xin phép lưu lại bài viết của bạn trên Blog cá nhân của mình .
KhaiCa
Cảm ơn bài viết của bạn! Bạn như đã nói hộ lòng mình vậy dù bạn là nam giới.Mình đã luôn có thể ở bên cạnh để chia sẻ, là bờ vai cho ai đó dựa vào, đem dến cho ai đó cảm giác bình yên , nhưng bản thân mình khi thật sự cô đơn thất vọng trong cuộc sống thì lại không có ai bên cạnh cả. Trong cuộc sông mình có cảm giác mình luôn là người cô độc. Có phải mình không chịu sẻ chia hay tại mình không mở rộng lòng mình. "Ai cũng có một bí mật riêng của cuộc đời mình , ai cũng co một nỗi buồn riêng và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành cất nỗi niềm đó vào một noiư thật sau, một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra để gặm nhấm nó..."
Bài viết quá hay!
Tôi yêu đời, tôi yêu người....
Đơn giản chỉ thế thôi...
Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...
Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng...
Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!
.."ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó"...
Tôi cũng đã và đang như thế. Cảm nhận và chia sẻ cùng bạn về bài viết rất hay.
Bạn thành ơi! Cảm ơn những gì bạn đã nói cho những suy ngĩ của mình mà từ trước tới nay điều đó đã làm mình không biết rằng có ai đó có cùng suy nghĩ với mình. những cảm giác đó đơn giản chỉ là cảm giac để rồi ta sẽ sống có ích hơn và trên đường đi của mình vẫn có những suy ngĩ không phải của riêng ai. Một bàn tay ấm áp sẽ sưởi ấm được cho nhiều người khác và ai đó sẽ hạnh phúc hơn khi được ngả đầu vào bờ vai vững trãi của bạn, trái tim của bạn sẽ làm cho nhiều người khác ấm lòng hơn khi biết rằng có ai đó đang muốn quan tâm tới mình. thank you so much!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cảm xúc của bạn thật giống với tôi lúc này, không nghĩ đến đau đớn của mình nữa, vì nó chẳng là gì cả. Cuộc sống luôn tươi đẹp, giờ thì tôi có thể mỉm cười được rồi. Cám ơn tác giả :X
Tôi yêu đời, tôi yêu người....
Đơn giản chỉ thế thôi...
Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...
Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng.
Mình thích những câu này của bạn. Bản thân mình cũng đang trải qua những cơn bão. Có mưa trong lòng và có giây phút xao lòng...băn khoăn với những cái của bản thân mà ng khác nhìn nhận đó là khác người, rằng hiện tại ko có đất cho những cái riêng của tôi tồn tại. Nhưng đọc et của bạn mình thấy thực sự bình tâm. Tin vào bản thân mình, tin vào chính cách sống của tôi chọn...những điều mà tôi đã hứa với bạn bè tôi rằng "tôi sẽ giữ những cái của riêng tôi không để nó bị bào mòn theo vòng xoáy của cuộc sống này". Cảm ơn bạn
ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó...
cảm nhận sâu sắc về những điều bình dị mà ý nghĩa, thêm yêu đời, thêm yêu người, cảm ơn bạn vì entry ý nghĩa
Cuộc sống cũng như một dòng sông... vẫn là dòng sông đó thôi nhưng nước trong nguồn thì luôn luôn thay đổi.
Vì những bàn tay lạnh cần những bàn tay ấm!
Vì những đôi vai yếu mềm cần những đôi vai vững chãi!
Vì những trái tim chông chênh cần những trái tim bao dung...!
Và vì cuộc sống luôn có một người dành cho một người!
"Bàn tay ấm không thể sưởi cho chính mình". Cảm ơn bạn, đó là cảm giác cô độc của con người khi mà mình có thể mang lại niềm vui cho người khác nhưng với bản thân mình thì niềm vui và sự an ủi cũng như chỗ dựa lại quá xa vời.
Tôi là một phụ nữ, không phải nam giới như bạn. Nhưng tôi từng là chỗ dựa của nhiều người, nhưng cuộc sống của tôi lại rất cô độc. Những lúc thất bại trong công việc, những lúc công việc căng thẳng lại chẳng có được một ai bên cạnh chỉ để an ủi và động viên. Tôi cũng đang kinh doanh ở nước ngoài. Tôi hiểu lắm cái cảnh lang thang nơi đất khách, cái nhớ da diết gia đình, người thân và quê hương khi bất chợt một ánh nắng, một ngọn gió, một cơn mưa hay ánh trăng sáng gợi nhớ về những ký ức và kỷ niệm.
"Tôi chỉ nghĩ đôi bàn tay tôi có lúc rất ấm có thể mang lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai tôi có thể rất rộng cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim tôi có thể bao dung mang lại bình yên cho người khác... Nhưng bàn tay ấm lại không bao giờ tự sưởi ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên."..
Bai viet rat hay , rat co tam hon . Biet bao nguoi co cung suy nghi voi ban .
Xin ban cho toi duoc copi ve de doc va suy ngam nhe ! Xin cam on that nhieu .
Cảm ơn bạn thật nhiều vì bài viết. Mình đang ngồi trong một không gian tràn ngập nắng nhưng vẫn thấy lòng ướt sũng một cơ mưa. Nhưng cơn mưa ấy không còn làm mình lạnh lẽo nữa. Thấy nhẹ lòng khi đọc entry của bạn. Chúc bạn ngày bình yên.
"ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó...
Tôi đưa tay ra hứng mưa và chợt nghĩ sao người ta không thả những nỗi niềm đó theo cơn mưa trút vội, sao không buông xuôi nó trôi theo dòng nước cho nhẹ nhàng hơn...Tôi mỉm cười không biết là vui hay buồn, không biết là cười sự đời khi mọi chuyện lại đến cùng một lúc... Hay mỉm cười với số phận lang thang xứ người chỉ để tìm sự bình yên... "
Tìm 1 chốn bình yên...........
Bài viết rất hay và chân thật.....
Tôi yêu đời ....
Đơn giản chỉ thế thôi...
Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...
Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng...
Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!
Don gian... don gian that ko???
Ừ nhỉ, tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng... Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu! Cám ơn bạn nhiều, bạn đã cho mình lời khuyên đúng lúc! Love!
Dau tien cho minh xin goi nguoi viet bang ban, tuy nhien neu xet ki hon minh thay nguoi viet thuc su tung trai hon minh nhieu va tuoi doi chac chan cung hon minh. Minh cung rat thich nhung con mua, dac biet la nhung con mua thang 6 nhung bay gio thi da qua mot thoi do roi, cung giong nhu ban ban ron voi qua nhieu viec minh khong con thoi gian de suy nghi hay ngam nhung con mua dau ha nua. Nhung chac chan mot dieu rang nhung thu da qua di se co luc chung ta ngoanh dau nhin lai......cam on ban vi bai viet......
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.



cho di ko mong nhận lại.vì sao chúng ta ko the tự sưởi ấm cho chình mình nhỉ?
có nên hvongj vào những điều ko thể xảy ra