Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ballad sỏi đá

2013-10-17 10:24

Tác giả:


Đêm là khi ta lại về với riêng ta, tặng cho nỗi buồn ta đã đánh rơi
Hà Nội chớm đông


- Vô vi -

Cơn mưa chiều giăng kín mọi ngóc ngách của thành phố và kéo dài cho tới khuya. Đêm xuống, ánh đèn đường nhạt nhoà trong màn nước mù trời. Gió lao xao làm lung lay các ô cửa nhỏ. Những giọt mưa gõ lạch tạch lên các mái tôn của những ngôi nhà hai bên đường.

Mấy hôm nay, những cơn gió mùa đầu tiên đã tràn về thành phố. Con đường khuya vắng tanh không một bóng người, thành phố đang vào mùa đông. Tại con phố này, khi phần lớn người dân đã chìm trong giấc ngủ. Thì trên ban công tầng 3 của một khu nhà tập thể có hai con người vẫn còn chưa ngủ. Tiếng nói chuyện của họ vang vang trong đêm hoà chung với tiếng mưa. Họ là hai người bạn thân.

mưa đêm

Giọng một người vừa cất lên:

- Này cậu, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc sẽ rời khỏi nơi này mãi mãi chưa?

Đến lượt người kia:

-    Mãi mãi ư?

-    Ừ, mãi mãi và không - tình – yêu

-    Nếu phải đi tớ sẽ giữ lại ước mơ làm hành lý cho mình. Tớ không chịu được sự cô đơn..

-    Cuộc nói chuyện của họ kéo dài, ta hãy nghe xem

-    Mai tớ sẽ rời thành phố

-    Cậu sẽ đi đâu và đi bao lâu

-    Đến một nơi nào đó, không tồn tại con người, tớ chưa biết khi nào sẽ về hoặc có thể là không bao giờ, chẳng có gì níu kéo tớ cả.

 Thành phố thật rộng lớn nhưng tại nơi đây, nhìn từ phía ban công này con đường phía dưới đang mờ mịt vì mưa. Hàng sữa lay lắt trong gió trông thật tội nghiệp, màn đêm đang phủ kín khắp nơi. Xung quanh đây, ngoài tiếng trò chuyện của hai con người, tiếng mưa. Ta còn nghe thấy tiếng nhạc chói tại phát ra từ chiếc raidio nhà bên. Những âm thanh điện tử chát chúa quyện vào nhau thô kệch và lạc lõng. Nó lạc lõng như tiếng còi của một chiếc xe Ca vừa vụt qua đường, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Một band nhạc Rock đang trình diễn.

Lời bài hát vang lên qua đôi loa nhỏ của chiếc đài bán dẫn:

"Hãy mang đêm đi xa
Cho ta qua một ngày
Xoá tan bao thương đau
Trong con tim loài người"


 Sau một hồi im lặng vì bị át bởi tiếng của bản nhạc cuộc nói chuyện của hai con người kia lại tiếp tục.

- Này, cậu có thấy điều gì không? Ca từ của bài hát này thật kinh khủng.

- Ừ đúng vậy!

- Nhưng nó hợp với tâm trạng của tớ lúc này.

- Tớ chán ghét cái xã hội, chán ghét con người. Tất cả mới thật thối nát và giả tạo làm sao.

 Hình như anh chàng này đang có chuyện buồn. Anh ta lại tiếp tục giãi bày với người bạn của mình.

-     Cuộc đời ư? Nó tựa như thế này này : Cậu lên một chiếc xe bus đi ra ngoại thành, cậu chuyển xe, rồi cậu xuống bến cuối. Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa thì cậu cũng đến nơi. Nhưng khi dừng ở đó rồi, cậu lại chẳng biết đi đâu tiếp nữa cả. Bến cuối cùng của tất cả chúng ta chính là cái chết. Ai cũng phải như thế hết cả thôi!

 Anh chàng kia bây giờ mới cất giọng sau một hồi lắng nghe bạn của mình:

-    Sự liên tưởng của cậu khiến tớ thấy... Càng ngày, cậu càng giống một ông già rồi đấy.

Từ phía nhà bên. Chương trình âm nhạc trên Radio đã chuyển sang một bài hát khác. Một ca khúc trữ tình. Thật khác xa so bới bài trước. Nam ca sĩ người Mỹ đang hát có chất giọng thật ấm áp. Anh ta đang ca một bản ballad về tình yêu. Lời ca mới thật xúc động làm sao:

"Bề ngoài trông anh thật mạnh mẽ

Nhưng bên trong chẳng thế đâu

Anh chẳng bao giờ hoàn hảo

Nhưng em cũng thế

Vậy nếu em có hỏi anh

Anh muốn em biết rằng

Khi đã đến lúc

Hãy quên đi những lỗi lầm xưa

Hãy giúp anh bỏ lại những lý do

Mà anh đã bỏ xót

Đừng phẫn nộ với anh

Khi cảm thấy trống trải

Hãy giữ hình ảnh anh trong kí ức em

Hãy giữ hình ảnh anh trong kí ức em"


 
Nhưng đối với hai con người dường như là chẳng quan tâm gì đến âm nhạc kia. Bài hát thật vô nghĩa.
Lúc này đêm đã dần hoàn thành sứ mệnh của nó và sắp đến lúc chuyển giao nhiệm vụ cho mặt trời.

***
Buổi sáng, hôm nay là một ngày cuối tuần buồn bã. Trời vẫn cứ mưa. Phố ồn ào xôn xao bởi dòng người  lưu thông trên đường, có vẻ như chẳng ai e ngại cái lạnh mới về hay cơn mưa kéo dài này cả.
Cuối tuần rồi mà đường vẫn đông. Lẽ ra, hôm nay phải là một ngày dành cho sự nghỉ ngơi và thư giãn. Thế nhưng cái guồng máy làm việc của thành phố này nó vận hành không giống như vậy.. Ngày này, người ta vẫn nườm nượp đổ ra đường.

mưa đêm

Hai "kẻ lạ" đêm qua, một người đã rời thành phố từ khá sớm. Người còn lại đang lẫn trong dòng người băng qua cây cầu vượt tiến về trung tâm.

Anh chàng đang trên đường đến nhà một người bạn của mình. Trên chiếc xe máy cũ kỹ, anh lao đi với vẻ khá vội vàng.

Người mà anh ta gặp chính là bạn gái của anh ta. Cuộc gặp gỡ ngắn gủi chỉ đọng lại một câu thoại duy nhất:

" Một thời gian nữa anh sẽ đi xa"

Điều đó có nghĩa, họ sẽ chia tay. Chắc chắn anh ấy đã nói dối bởi sẽ chẳng có cuộc chia ly nào với thành phố này cả. Điều đó chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của anh. Hoặc giả, nó xuất hiện  giống như một giấc mơ đêm của mỗi chung ta. Ta nhìn thấy nó rõ một một nhưng chảng bao giờ nó xảy ra.

***
Trời đã ngớt mưa. Tuy nhiên tầm nhìn của con người thì vẫn không thể mở rộng ra được. Bức tranh phong cảnh thành phố rực rỡ với nhiều mãng màu sáng của mùa  thu, giờ đã được thay bằng nhiều mảng tối hơn và giăng đầy những nước.

Cuộc sống nơi đây vẫn cứ tiếp diễn như nó vốn vậy. Và hình ảnh của nó không giống như trong một bản ballab nào đó:

Ballad thì luôn thi vị và đầy sự xúc cảm

Còn chúng ta mới thật sỏi đá làm sao...

•    Gừi từ Nguyễn Minh Quang <minhquangbme@>



Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top