Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh tìm em, em tìm ai?

2022-06-28 01:25

Tác giả: Nhi Hoàng


blogradio.vn - Em sống khá cứng nhắc và buồn tẻ. Cuộc sống của em là một vòng tuần hoàn với từng ấy quy tắc, từng ấy công việc... Nói chung là em là mẫu người không có trong list friend của chúng tôi. Vậy mà em đã xuất hiện giữa chúng tôi một cách tự nhiên, bình thường.

***

Tôi nhìn em... Đôi mắt trong veo ẩn chứa đầy u uất... Vậy mà em nói em hạnh phúc... Tôi xót xa...

Giọng em đều đều như cô phát thanh viên. Em đang nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt buồn vô định và cả giọng nói có phần xa xăm kia đã cho tôi biết rằng em chẳng nhận ra sự hiện diện của tôi... Em nói với tôi mà như nói một mình...

***

Quán cafe tối thứ bảy tấp nập hơn, ngọn nến trên bàn leo lắt cháy. Tôi bước lại gần Nam.

Đón tôi bằng câu hất hàm quen thuộc "Ê mày!". Đó là ngôn ngữ của mấy thằng lãng du (theo cách gọi của mấy em) khi rời khỏi bức tường văn phòng. Hôm nay chỉ có tôi, Nam, cà phê và nhạc nhẹ...

Mày hôm nay sao lạ thế? - Nam nhíu mày

...

- Ê!

- Ừ.

- Thằng này lạ. Hôm nay ăn nhm thứ gì hả?

Những làn khói thuốc bay là là trước mặt tôi:

- Tao đang nghĩ liệu những thằng như mình có khi nào yêu hết mình, yêu chân thành được không?

- Thằng này điên! - Nam cười - "Ai biết đâu ngày mai..."

- Với Nhi mày cũng thế à?

- Tao không biết. Thấy thích thì yêu. Vả lại người ta cũng chấp nhận thế.

Không gian gần như chùng xuống. Tiếng nhạc cũng im bặt trong sự chuyển giao. Tôi cầm cốc cafe xoay tròn trên tay. Nhìn thứ nước màu nâu sóng sánh... Tôi nhớ đôi mắt em...

- Có khi nào mày có cảm giác tội lỗi?

- Cũng đôi lúc. Nhưng nó trôi qua nhanh lắm. Cuộc đời khiến những thằng như mình không có thời gian nghĩ ngợi đâu mày. Nghĩ làm gì cho đau đầu. Kệ!

- Ừ... Kệ!

***

Bề ngoài em là một cô gái bình thường, đủ để gọi là đẹp nhưng không ấn tượng, không để lại sự chú ý nào cho những ai gặp lần đầu. Em sống khá cứng nhắc và buồn tẻ. Cuộc sống của em là một vòng tuần hoàn với từng ấy quy tắc, từng ấy công việc... Nói chung là em là mẫu người không có trong list friend của chúng tôi. Vậy mà em đã xuất hiện giữa chúng tôi một cách tự nhiên, bình thường. Tôi nhìn em bằng ánh mắt lạ lùng và nụ cười... khó hiểu. Nhưng em nhạy cảm và dịu dàng đến lạ. Không bao giờ em nổi cáu, không bao giờ em đòi hỏi hay chờ đợi bất cứ điều gì từ Nam. Em nói:

- Em không đòi hỏi vì có được cái đó từ sự đòi hỏi là trách nhiệm, là phải làm. Em muốn người ta tự cho em anh à.

- Em ngốc quá. Nếu vậy cả đời em sẽ phải đợi.

- Phải có lòng tin chứ anh. Em có giấu kín mong muốn của em đâu mà người ta không biết. Tình yêu tự biết tìm đường anh  - Rồi em lại cười...

Trong đầu tôi chỉ có hai từ giành cho em là "hâm" và "ngốc". Có lần tôi nói:

- Này nhóc, em bướng bỉnh và cố chấp thế, lấy đâu ra sức mang trên vai nhiều thứ như vậy?

Và em lại cười...

Tôi bắt đầu để ý đến em.

Em biết tất cả những gì mà những thằng như tôi suy nghĩ. Em không phán xét nhưng hay cười... Nụ cười em khiến lòng tôi se sắt. Em biết mà em vẫn đi, em biết mà em vẫn... im lặng.

***

Có lần em nói:

- Kẽ tay anh hở quá mà anh không biết chụm lại... Tình yêu giống như cát, rất mềm, rất mịn, mát nhưng cũng dễ tuột... Nhẹ nhàng, nó sẽ trôi...

Tôi phì cười cái triết lý của em và tôi bảo em thật ngốc vì em cũng yêu một thằng giống tôi.

- Vậy em không sợ hạt cát là em sẽ chui khỏi tay Nam?

- Sợ chứ anh, càng sợ em thấy mình càng phải cố gắng. Em sẽ chụm tay lại, sẽ giữ hộ anh ấy...

Tôi nhìn em. Em thật đặc biệt.

Tôi gọi cho Nam. Máy ngoài vùng phủ sóng...

***

Em lặng lẽ xúc từng thìa kem. Chiếc thìa bé nhỏ cần mẫn đưa lên đưa xuống như thể lấp đầy lồng ngực lạnh giá. Dù em không nói nhưng tôi hiểu...

- Nếu em mệt quá thì hãy đi xa một thời gian đi, anh sẽ giữ Nam cho. - Tôi trêu.

- ...

- Này nhóc!

Em ngẩng đầu lên nhìn tôi, một giọt nước vẫn còn đọng lại trên mi.

- Em không đi đâu đâu ạ. Em sẽ chờ... chờ được mà. Chẳng qua vết thương của Nam nhiều quá, mà em lại vụng về...

Mỗi lần gặp em, dù đang đi một mình hay đi chung với Nam tôi đều lặng lẽ nhìn. Tôi xót xa, bởi hơn ai hết tôi hiểu kiểu người như tôi và thằng bạn là như thế nào. Hơn một lần tôi muốn nói: dừng lại đi cô bé. Hơn một lần tôi muốn kéo em về phía... tôi. Hơn một lần đứng trước ban công nhà em, nhìn khi bóng em cặm cụi trên chiếc bàn. Chiếc bóng hắt ra, lẻ loi nhưng bền bỉ.

Tôi thở dài, nhả ra một vòng khói điệu nghệ

Tôi tìm em, em tìm ai...

© Nhi Hoàng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là em | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.

Ba ơi ba đâu rồi?

Ba ơi ba đâu rồi?

Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...

back to top