Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh à! Em sẽ ổn thôi

2012-04-06 17:29

Tác giả: Hàn Vi


Truyện Online - Anh à! Em sẽ ổn thôi…sẽ thôi day dứt, thôi xót xa, thôi nhung nhớ…sẽ chỉ ghi nhớ rằng anh đã từng yêu em và mãi mãi yêu em. Em sẽ sống và sẽ hạnh phúc!”

***

Trống rỗng… một khoảng trống vô cùng lớn, đến nỗi khi nhắm mắt lại tôi cũng không nhìn thấy. Không thề tìm kiếm. Dù đã cố hình dung, cố nắm bắt dù biết chỉ là trong trí tưởng tượng. Nhưng vô ích, đáp lại tôi chỉ duy nhất là tiếng thét gào của con tim. Lạnh. Cái lạnh đáng sợ của gió biển, cảm giác đó trước đây không phải như vậy. Tôi yêu biển lắm, yêu cơn gió lành mang mùi hương của biển, yêu những hạt cát mịn khi đôi chân lướt đi nhẹ tênh. Nhưng giờ phút này đây, tôi chỉ cảm thấy nỗi hoang mang và sự tuyệt vọng. Tại sao ư? Tôi cũng không biết. Tại sao tôi lại ở đây? Tôi tìm ai? Những chuỗi sự việc cứ hỗn độn, không biết phải sắp xếp thế nào. Nên bắt đầu từ đâu? Từ năm năm trước hay là trước đó nữa hay là hiện tại?

- Linh.

- …

- Gió lạnh lắm, hãy quay vào thôi.

Ai đấy? Tôi hỏi lòng. Đến khi tâm thức đã kịp thức tỉnh. Tôi nhìn thấy Quân đang ngồi bên cạnh khoác lên vai tôi chiếc áo khoác của anh. Tôi không lên tiếng, vì không muốn nói chuyện, mà cũng không biết phải nói gì. Tâm trí tôi giờ chỉ muốn tìm kiếm một người. Người anh trai không cùng dòng huyết thống, người đàn ông đã đi qua gần nửa phần đời của tôi và sẽ để lại vết cắt sâu suốt phần đời còn lại.

- Linh. Hãy nhớ Duy không bao giờ muốn nhìn thấy em buồn. Nếu em tuyệt vọng, tự dằn vặt mình thì cậu ấy càng không thể nào yên lòng.

- Em vẫn đang tìm kiếm. Anh ấy vẫn đang ở đâu đây bên cạnh em, chắc chắn là vậy mà.

- Linh, đừng như vậy. Không có kết quả gì đâu. Duy đi rồi, cậu ấy thực sự đi rồi.

- Sao lại bỏ em lại? Anh ấy từng nói sẽ luôn ở bên em kia mà. Kể cả khi em là người muốn rời bỏ anh ấy cũng không chịu buông tay. Thì nay làm sao có thể bỏ lại một mình em chứ?

- Linh, năm năm qua em đã rất mạnh mẽ. Xin hãy giữ sự mạnh mẽ đó cho đến phút cuối, đừng gục ngã.

- Mạnh mẽ ư? Cố gắng làm bản thân chai sạn, lãnh cảm để rời bỏ người em yêu thương nhất. Giờ thì sao? Điều đó thành sự thật rồi…số phận thậm chí không cho em được phép lựa chọn.

Tôi nhìn Quân qua hình ảnh nhạt nhoà, nước mắt cứ vô thức chảy xuống không cách nào kìm nén. Khóc…giờ có ích gì? Có thể mang anh quay trở lại không? Những cơn sóng ngoài kia, chúng mới hùng vĩ, dữ dội làm sao. Cứ thế cuốn đi gương mặt anh, nụ cười anh, cái nhìn anh luôn dõi theo tôi…rồi tất cả biến mất. Chỉ trả lại một thân xác im lặng, không thể nói, không thể cười. Anh nằm đó, trên cát. Bất chấp tiếng gọi của mọi người, tiếng nài nỉ của tôi. Tôi khóc,anh cũng không chịu mở mắt. Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Bao nhiêu năm tháng em chạy trốn khỏi anh, chỉ để xây nên bức tường kiên cố che chắn cho bản thân. Đến khi em mạnh mẽ thật sự thì anh lại bỏ em mà đi thế sao?

- Cho em ngồi đây một lát. Anh về đi.

em sẽ ổn

Cảnh tượng này, tôi sẽ hồi tưởng lại tất cả. Ngày tháng mà tôi và Duy còn vui vẻ. Chúng tôi vẫn thường ngắm hoàng hôn trôi dần vào bóng đêm, phóng nhanh canno vào giữa những ngọn sóng mát rượi, tôi ôm chặt lấy Duy. Những buổi sáng cùng sánh bước khi mặt trời vừa ló dạng, đón lấy cái không khí trong trẻo đến lạ. Đó là những ngày tháng bình yên không lo, không nghĩ khi tôi còn nép vào bàn tay che chở của Duy. Còn vì sao tôi lại phải rời xa anh, đó lại là một chặn đường dài của riêng tôi. Vì ai? Vì chuyện gì? Với tôi giờ đã không còn ý nghĩa. Cho dù năm năm qua có biết bao nhiêu điều thay đổi, cuộc sống của tôi hay của anh thì thứ tình cảm đó mãi mãi tồn tại. Nhưng quá trễ rồi. Giờ phút đó, trông thấy anh nằm bất động, lạnh lùng trước bao lời nói của tôi, chưa lúc nào tôi cảm nhận rõ hơn tình cảm của mình. Mãnh liệt như chính sự tàn nhẫn của tôi đã từng dành cho anh, để một lời thật lòng tôi vẫn chưa kịp nói.

Bầu trời cao xanh là thế, sóng biển xô bờ, gió thổi cát bay… mọi thứ đều rất đẹp, chỉ là giờ đã không còn anh. Nhưng tôi thật không thể nào chấp nhận, sự thật này phũ phàng quá. Tôi vẫn cảm thấy anh đang ở rất gần, nơi mà chúng tôi đã gắn bó từ thuở ban đầu, từ khi nụ cười còn là của một đứa trẻ đến khi trưởng thành. Em sai rồi phải không? Hãy nói cho em biết đi!

Tôi bước đi, cứ thế mà bước, những bước chân mơ hồ, lạc lối về đâu? Tôi cũng chẳng rõ. Gió lạnh, tôi cũng không cảm thấy rùng mình. Nước biển lạnh thấu tim, nhưng tôi không muốn dừng lại. Không cần ngoái nhìn, không còn ai nữa, một mình tôi tiếp tục bước. Trước mặt tôi giờ là màn sương dày đặc. Có âm vang từ đâu đó vọng lại, có phải là tiếng anh đang gọi chăng?

- Linh, dậy đi em.

Giọng nói thật ấm áp, thật thân quen.Tôi có nghe lầm chăng? Nhưng lại không dám mở mắt, sợ rằng chỉ là cơn mộng mị.

- Linh, trời mưa rồi, về nhà thôi em.

Cảm giác cho tôi cảm nhận rõ rệt, bàn tay nồng ấm của anh đang đặt lên gương mặt mình. Là anh thật sao? Đôi mắt khẽ hé mở, khuôn mặt của anh, nụ cười này, ánh mắt này, sao có thể nhầm lẫn được. Giống như cảnh tượng ngày nào, anh chạy đến cầm ô che cho tôi khi trời mưa. Mỗi lần trời đổ mưa là tôi thả rong mình trên những con đường, không áo mưa, không ô che chắn. Nhưng chỉ cần chạy đến trước cửa nhà thì đã có anh đứng sẵn đó chờ đợi. Luôn luôn là thế với chiếc ô màu trong suốt.

- Anh. Là anh thật phải không?

- Ngốc ạ. Em nói gì vậy? Không là anh thì còn ai.

Tôi không đắng đo nghĩ ngợi vội ôm chầm lấy anh, ôm thật chặt như sợ phải mất anh lần nữa. Tưởng chừng như chúng tôi đã rời xa lâu lắm rồi. Hình như là sự ngăn cách của hai thế giới.

- Xem em kìa, ướt hết rồi. Mau về nhà thôi.
- Nhà…?

- Ừ, nhà của chúng ta.

Nụ cười anh rạo rực như ánh mặt trời đã xua tan đám mây đen. Tôi nhìn lại mọi thứ xung quanh, đúng là trời đang mưa thật. Là tôi đang mơ hay chính những điều trước đó mới chỉ là mơ. Mặc kệ, giờ đây không còn gì quan trọng nữa. Tôi ngoan ngoãn để tay nắm chặt trong bàn tay của anh, bước về nhà trên con đường quen thuộc.

Anh pha cho cả hai cốc café sữa nóng, thức uống ưa chuộng của chúng tôi sau mỗi lần đi mưa về hay những đêm lạnh cùng ngồi trên sân thượng nói chuyện vu vơ. Tôi mãi chỉ lo ngắm nhìn anh, không muốn để anh rời khỏi tầm mắt dù chỉ là một bước chân. Chúng tôi ngồi đối diện nhau thật gần, tay đưa lên áp vào gương mặt đã xa cách muốn tìm lại cảm giác thân yêu của anh. Tôi lướt chậm rãi qua từng đường nét, đôi chân mày, chiếc mũi, cái miệng đang mỉm cười và ánh mắt nhìn tôi rạng vỡ.

- Em sống có tốt không?

- Có. - Tôi mỉm cừơi cố che đi nỗi xúc động.

- Cô bé ngốc, nếu tốt vậy sao lại còn đi tìm anh?

- Ai nói thế? Là anh tìm em trước. Em không biết, anh đi tìm em trước, tìm thấy rồi lại bỏ đi. Em không cho phép anh biến mất trứơc mặt em nữa. Anh hiểu chưa?

Duy nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như muốn xoa dịu.

- Cô bé của anh lâu ngày không gặp đã biết ra lệnh cho anh nữa cơ à? Anh không nhận ra là em đã lớn rồi.

- Tất nhiên, em đã trưởng thành rồi. Mọi việc em đều có thể tự làm được, không như trước kia em chỉ biết trông chờ vào anh.

- Đúng vậy. Vậy mà khi gặp lại anh đã không nhận ra. Cứ luôn lo sợ không có anh bên cạnh sẽ không ai chăm sóc, bảo vệ em tuyệt đối.

Bất chợt, tôi nhìn anh xót xa, cảm giác này thật chẳng phải là mơ. Rất thật, anh đang ở đây, ngay bên cạnh tôi.

- Sao vậy? Làm gì mà nhìn anh chăm chăm?

- Thì tại lâu rồi không được nhìn.

em sẽ ổn

Anh bật cười, tôi cũng cười theo. Chúng tôi như tìm lại hồi ức của ngày nào, cùng nhau làm những việc của trước đây đã từng trở thành thói quen. Cùng ăn món kem mát lạnh mà tôi yêu thích, tựa vào nhau ngủ một giấc trưa thật dài. Tôi sợ phải nhắm mắt để rồi khi tỉnh giấc anh sẽ biến mất nên không muốn ngủ. Nhưng anh nói tôi đã mệt rồi, nên ngủ một chút cho khoẻ. Tôi cảm giác như mình đã trở lại là cô bé của năm năm trước, chỉ cần là lời anh nói thì tôi đều ngoan ngoãn nghe theo.
Khi thức dậy cũng là lúc mưa đã tạnh, Duy nắm tay tôi bước đến bên khung cửa sổ. Cầu vòng đang hiện rõ lên nền trời trong xanh, thật đẹp, thật lộng lẫy. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cầu vòng, như một điều tốt lành sẽ đến sau những giông tố bão bùng.

- Đẹp quá!

Anh mỉm cười nhìn tôi.

- Cùng anh đi dạo nhé?

Tôi gật đầu.

Chúng tôi bước xuống bờ biển, nơi đầy ắp những kỷ niệm tuổi thơ, tiếng cười giòn giã rồi những bước chân đùa nghịch với sóng biển. Khi tôi trưởng thành, khi anh không còn bên cạnh tôi nữa, khi tôi lựa chọn con đường độc hành…những kỷ niệm ấy đối với tôi chỉ còn là giấc mơ xa xỉ. Tôi sóng bước bên anh, dịu dàng, chậm rãi với nhiều nỗi suy tư chứ chẳng còn nét hồn nhiên ham vui của cô bé năm nào. Anh thì vẫn thế, vẫn mang bên mình sự vững chãi đáng tin, đủ mạnh mẽ để bảo bọc cho tôi.
- Biển đẹp quá!

- Hình như hôm nay trong mắt em thứ gì cũng đẹp? - Anh bật cười.

- Thì đúng mà. Tất cả đều đẹp, nhờ có anh.

- Thế không có anh thì chẳng lẽ tất cả đều xấu ư?

- Vậy thì em không biết.

Những câu nói đơn giản ấy lại làm tôi cảm thấy thật dễ bật cười, quên cả thời gian, quên đi tất cả những mâu thuẫn trước kia. Bức tường vốn dĩ rất chắc chắc để ngăn cách tôi và anh giờ cũng hoàn toàn biến mất.

- Dù thế nào thì hãy nhớ rằng anh luôn mong em hạnh phúc.

Bước chân lặng yên, tôi nhìn anh hồi lâu.

- Anh đã từng làm tất cả để em được hạnh phúc, nhưng điều muộn màng mà em nhận ra hạnh phúc chính là anh. Từ bây giờ, em sẽ không buông tay nữa đâu. Dù thế nào cũng không rời xa anh nữa.

- Nhưng nơi đây đã không còn thuộc về em nữa.- Giọng anh nghẹn ngào
- Tại sao chứ?

Bước chân tôi khựng lại. Ánh mắt di chuyển, anh hướng tôi theo tầm nhìn từ bờ biển quay lại đằng sau, nơi ấy trống trãi chỉ toàn cát bao la với mảng sương mù dày đặc

- Hãy nhìn đi, hãy lắng nghe xem. Có tiếng gọi, họ đang gọi tên em đó. Linh, nơi đó mới đúng là thế giới của em

Từ hoang mang tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, hình ảnh mà tôi nhìn thấy trong đám sương mù kia chính là Luân. Còn tôi? Tại sao lại nằm trên giường bệnh thế kia? Tôi đang ngủ hay đã chết rồi? Có phải là thế không? Nhưng dù như thế nào chăng nữa thì tôi cũng không muốn quay lại. Vì tôi biết chắc chắn một điều ở nơi đó sẽ không có anh.

- Anh à, em không cần. Chúng ta quay về nhà thôi.

- Nhưng anh cần.

Tôi lắc đầu nhìn anh.

- Mỗi ngày, anh muốn ở đây để dõi theo em. Anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc, nên em hãy yêu ai đó đi. Hãy đón nhận sự yêu thương. Hãy tin rằng trong sự yêu thương đó luôn có cả tình yêu của anh nữa. Đừng để anh cảm thấy em là niềm nuối tiếc, là sự day dứt đến khi ra đi mà anh vẫn không yên lòng…

- Đừng nói…đừng nói gì nữa…chúng ta mặc kệ đi có được không? Cứ như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Anh không trả lời, tay đưa lên áp vào mặt tôi như nâng niu một thứ quý giá.

- Ngày trước, anh đã không hiểu được cảm giác của em. Khi em nói phải ra đi, muốn rời xa anh. Anh chỉ biết chúng ta ở bên nhau là lẽ vốn dĩ, còn cách xa mới là điều vô lý. Nên mặc kệ tất cả để tìm lại em mà không hiểu rằng đôi khi có những điều bắt buộc phải xảy ra. Đáng lẽ phải nhìn mọi việc theo cách lạc quan nhất.

- Anh…em sai rồi phải không?

- Cuộc sống này nào có ai biết được thế nào là đúng, thế nào là sai. Cũng như cơn mưa giông dài ban nãy, khi mưa đã tạnh sẽ là ánh cầu vồng, sẽ là bình yên trong chính tâm hồn của mỗi người.

- Anh…nhưng em không muốn…

biển

Tôi nhìn anh, nhưng nước mắt đã rơi từ khi nào. Tôi thật sự không muốn, không muốn nhìn nhận cái sự thật rằng mình đã mất anh, mất mãi mãi. Không phải giấc mơ, chỉ là tôi đang tạm thời đi lạc vào thế giới của anh. Phải như vậy ư? Tôi phải quay về rồi ư? Nhưng con đường phía trước sao mà mịt mù? Trống trãi quá, yên tĩnh quá, không một ai cả, chỉ có mình tôi. Tôi cảm thấy sợ, tôi sợ phải bước đi về phía trước, nỗi sợ hãi như một đứa bé đang cần sự cầu cứu.

- Anh chỉ có thể đi cùng em đến đây thôi.

- Nhưng em sợ lắm…

- Linh, đừng sợ. Chẳng phải em đã trưởng thành rồi sao? Bao năm qua không có anh bên cạnh em vẫn mạnh mẽ đấy thôi.- Anh nhìn tôi một lúc rồi lại tiếp.- Anh muốn em trả lại anh một thứ.

- Sao cơ?

- Là sợi dây chuyền em đang đeo trên cổ. Xem như em tặng nó lại cho anh được không?

Tôi chấp nhận lời yêu cầu của anh. Đó cũng chính là món quà đính ước mà anh tặng tôi vào sinh nhật năm 18 tuổi.

- Sợi dây này có thể sẽ là thứ trói buộc em nên anh muốn mang theo nó. Linh, hãy kiên cường lên em. Hãy nhớ điều anh mong muốn là em được sống hạnh phúc.

Giọng nói anh bỗng trở thành thứ âm thanh vang vọng sau khi đặt nhẹ xuống trán tôi một nụ hôn. Tôi khép mắt lặng yên, đến khi bừng tĩnh, xung quanh chỉ còn lại một mình. Một mình tôi với sóng biển, với gió, với cát và sương mù. Lần nào ra đi cũng vậy, đột ngột đến bất ngờ để rồi tôi không có lấy cái quyền được lựa chọn đón nhận hay không…

Có lẽ đây là sự an bài của định mệnh, cuộc đời là ta có quyền cho mình những sự lựa chọn nhưng không có quyền ngăn cản số phận cướp đi của ta những gì. Ở bên nhau rồi lại chia ly, tương phùng nhưng rồi cũng cách xa nhau mãi mãi. Tan tan họp họp đó đã là quy luật, dù biết trước nhưng chấp nhận được lại là một lẽ khác…

“Gửi anh, người em đã từng yêu…

Em vẫn nợ anh một lời cám ơn, một lời xin lỗi và một lời yêu chân thành…nhưng em sẽ bắt đầu để tình yêu đó lắng dịu lại chứ không phải cố gắng kìm nén vào những nỗi đau nữa…

Ngày hôm nay, em viết cho anh những lời từ biệt. Dù có hơi trễ nhưng em vẫn tin rằng nhất định anh sẽ nhận được. Tất cả…đã qua rồi phải không anh? Hơn một năm nay em đã chấp nhận được sự thật anh đã ra đi, rời xa em mãi mãi. Sự cô đơn, dằng xé đôi khi lại trỗi dậy vào những đêm lạnh làm em miêng man thức trắng. Nhưng gương mặt anh ấm áp đã ngăn lại cho dòng nước mắt thôi rơi. Anh à! Em sẽ ổn thôi…sẽ thôi day dứt, thôi xót xa, thôi nhung nhớ…sẽ chỉ ghi nhớ rằng anh đã từng yêu em và mãi mãi yêu em…

Em sẽ sống và sẽ hạnh phúc!”

Tôi để mảnh thư vào chiếc lọ thuỷ tinh thả vào làn sóng dữ dội ngoài khơi xa, nơi đã cướp mất anh xa rời tôi. Cảm giác bây giờ, từng hơi thở, từng suy nghĩ trong tôi bình yên hơn bất cứ lúc nào. Bất chợt tôi sờ vào cổ, sợi dây chuyền đã không còn. Quân nói, khi tìm thấy tôi đang nổi trên mặt nước thì nó đã không còn đeo trên cổ tôi nữa. Mọi thứ cứ dồn dập kéo đến chẳng khác nào một giấc mộng nam kha, nhưng cảm giác được ở cùng anh vào cái ngày mưa ấy luôn đọng lại trong tôi thật rõ ràng.

Hoàng hôn buông xuống, tôi đứng lặng nhìn về phía mặt trời đang dần tắt, sóng vẫn xô bờ, gió vẫn thổi, cát vẫn bay…
  • Hàn Vi

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Hàn Vi

Thanh xuân này, tôi không hối hận cũng không hoảng sợ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top