Đông sang rồi, mẹ lạnh lắm phải không?
2014-10-25 01:11
Tác giả:
Hàn Vi
Gió mùa lại về, từng cơn gió lạnh rít qua khung của phòng trọ khiến cánh cửa sổ dù đã buộc chặt nhưng vẫn bị gió giật lên giật xuống như kiểu sắp rơi ra. Gió lạnh, lạnh lắm khiến tôi nằm trong chiếc chăn nhung mà vẫn rét run lên không tài nào ngủ được, mắt cứ thao láo trong bóng tối nhìn trống không giữa cái tối mịt của màn đêm lạnh.
Tôi nhớ mẹ, người phụ nữ đã dành cả cuộc đời cho ba chị em tôi mà không bao giờ đòi hỏi chúng tôi phải đền đáp trả lại bất cứ thứ gì. Mẹ chỉ mong chúng tôi khỏe mạnh lớn lên là mẹ hạnh phúc lắm rồi. Đáp lại sự hi sinh của mẹ, chúng tôi luôn cố gắng học hành thật tốt, ngoan ngoãn để mong mẹ yên lòng.
Mẹ theo bố về làm dâu năm mười tám tuổi đến năm hai mươi tuổi mẹ sinh tôi- con gái đầu lòng trong niềm hạnh phúc của cả nhà. Kể từ ngày đó đến bây giờ cũng đã gần ba mươi năm, mẹ đã vất vả để kiếm ra những đồng tiền trên mồ hôi, nước mắt và cả xương máu chỉ để nuôi chúng tôi khôn lớn, và chúng tôi trưởng thành được như hôm nay cũng là trưởng thành trên những giọt nước mắt, giọt mồ hôi và cả những giọt máu của mẹ.
Mẹ đã hy sinh cho chúng tôi, mẹ nhận hết về mình những cay đắng để chúng tôi có thể ăn mật ngọt, mật càng ngọt bao nhiêu thì mẹ tôi càng chịu cay đắng gấp bấy nhiêu lần như thế. Một con ong làm ra được một giọt mật phải hút biết bao phấn hoa và bao nhiêu mật hoa, phải trả qua bao nhiêu sương gió.
Tôi yêu mẹ, nhưng chưa một lần nào tôi nói ra rằng tôi yêu mẹ, ba từ đó sao cứ nghẹn lại nơi cổ tôi khiến tôi không thể nào mở lời được hay tôi chưa xứng để nói với mẹ rằng tôi yêu mẹ.

Gió lại rít lên, cắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi, gió mưa đang ướt đẫm đôi vai của mẹ, nhìn lên đồng hồ đã là một rưỡi, giờ này mẹ cũng đã dậy rồi còn gì, mẹ đang chuẩn bị hàng để đi chợ, nghĩ đến đó giọt nước mắt của tôi không tài nào ngăn được, tôi nhớ mẹ thương mẹ lắm nhưng tôi bất lực, tôi chẳng thể nào làm gì cho mẹ. Tôi chỉ mong sau này tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ giúp đỡ mẹ, sẽ nuôi mẹ tuổi già nhưng liệu lúc đó mẹ có cần những đồng tiền đó nữa không?
Giờ này tôi nằm trong chăn mà vẫn còn lạnh đến run người, mà mẹ tôi đã phải oằn người ra đường với mấy bó rau, cứ nghĩ bao nhiêu nước mắt tôi lại rơi bấy nhiêu, tôi thương mẹ nhưng chỉ là ý nghĩ, điều đó càng làm tôi thấy mình càng vô dụng.
Mẹ, chắc giờ này mẹ lạnh lắm. Con biết đôi chân mẹ lại đau nhức khi gió lạnh tràn về, mẹ lại bị cái cổ đau hành hạ nói không ra tiếng, mẹ đau lắm phải không ? Con chỉ mong có thể một lần chịu đựng nỗi đau thể xác đó cho mẹ, nếu cho con một điều ước, con chỉ ước cho mẹ khỏe mạnh với con thế là đủ. Mẹ ơi, nếu như thế con sẽ không còn những lúc mẹ quay đi chịu đựng nỗi đau. Mẹ luôn bảo không sao nhưng mẹ có sao mà, mẹ chỉ mong chúng con yên tâm nên mới nói thế, nhưng con biết mẹ có sao mà.
Tóc mẹ lại rụng, những sợi tóc không phải giao mà rụng mà con biết nó rụng bởi căn bệnh của mẹ đang mang hình như càng nặng thêm thì phải, con sợ sợ lắm khi nhìn mẹ chải tóc, chỉ dám quay đi khi nhìn thấy mẹ xoa xoa mớ tóc rối trong tay.
Mẹ, con nợ mẹ quá nhiều, con cứ nghĩ cho bản thân con, con chỉ sợ người con yêu giận dỗi mà quên rằng mình lúc nào cũng dỗi với mẹ khi mẹ làm gì mình không vừa ý.
Con chỉ biết khóc khi bị một đứa bạn trai chia tay mà không biết rằng những giọt nước mắt sau màn đêm của mẹ.
Con chỉ biết cười trên đôi quang gánh tần tảo của mẹ, mà quên rằng mẹ mình cũng có những giây phút thất thần khi gánh hàng chiều nay chưa bán hết.
Con sẽ chẳng bo giờ quên sinh nhật một đứa bạn thân, hay một cậu bạn con thích mà quên rằng sinh nhật mẹ của con thiếu một lời chúc.
Con không quên nhắn tin chúc mừng mấy cô bạn nhân ngày này ngày nọ mà quên mất một cuộc gọi cho mẹ chỉ để chúc mừng mẹ.
Mẹ ơi liệu còn có ai trên cuộc đời này có thể hy sinh tất cả vì con như mẹ?
Gió cứ rít lên giữa cái rét đến cắt da cắt thịt, mẹ tôi giờ này đang tảo tần với gánh hàng rau.
Lạnh lắm mùa đông ơi, sẽ làm cho da mẹ tê tái, đôi môi nứt nẻ mời chào khách qua đường chỉ để mua mớ rau, nhớ lại như thế nước mắt của tôi không cầm nổi nữa, tôi nấc lên giữa cái lạnh trong đêm.
Người qua đường chỉ nhìn thấy nụ cười trên môi mẹ nhưng tôi thì thấy nỗi buồn in đọng trong đôi mắt và nụ cười ấy. Mẹ mệt lắm, tôi biết mà nhưng mẹ vẫn cố cười chỉ để mong người qua đường ghé xuống mua rau.
Mẹ lạnh lắm, chỉ con mới biết khi bàn tay mẹ run run, đôi môi lạnh đến tím và cả đôi gò má mẹ ửng đỏ vì lạnh, tấm thân gầy lại run lên mỗi khi có cơn gió vô tình lướt qua. Nhìn thấy mẹ những lúc đó tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy mẹ mà thôi.
Đôi khi giữa những con đường, tôi nhìn thấy một bà cụ gánh hàng rau, tôi lại nhớ đến mẹ, tôi sợ hãi, đến một lúc nào đó khi mẹ tôi đã có tuổi mà tôi vẫn chỉ là kẻ vô dụng không nuôi nổi mẹ, tôi sợ hãi đến lạnh người.
Thời gian sẽ chẳng bao giờ chờ đợi ai, nó sẽ bỏ rơi chúng ta nếu như chúng ta không vượt lên để kịp theo nó. Đông tàn xuân tôi, tôi chẳng mong mùa đông mãi để mẹ tôi phải lạnh đến run người nhưng tôi cũng chẳng mong mùa xuân để mẹ tôi phải già đi một tuổi.
- Zinka
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.



