Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai đó vẫn hiện hữu, dẫu ai đó cố giấu đi

2015-01-20 01:00

Tác giả:


Café Blog - Ai đó chưa từng rời xa cho dù họ đã đi rất xa. Cái cảm giác thân thuộc họ để lại, như những giấc mơ, ngọt ngào hơn vị của que kẹo bông, ấm áp tới lạ, và làm ta nhớ. Ta nhớ về họ, ta nghĩ về họ, và ta cũng thừa biết, chưa bao giờ ta bỏ qua họ, trong phần đời dù cũ hay mới, bởi ta vẫn thường làm như thế, cố chối bỏ khi mọi thứ hiện hữu rõ ràng.

***

Giống như cách chúng ta viết văn, khi đặt xuống một dấu chấm, điều đó nghĩa là hết một câu, còn phần sau, vẫn kéo dài bởi nhiều dấu chấm khác, nối tiếp nhau trên trang giấy đang bị lấp đầy bởi cảm xúc cho đến khi dấu chấm cuối là cái kết của cả một chặng đường được hiện lên. Tình yêu cũng vậy, khi chia tay, khởi đầu ta luôn nghĩ rằng đó chỉ là một dấu chấm nhỏ bé trơ trọi giữa giữa bộn bề những điều cần lo toan, nhưng rốt cuộc, dù có cố gắng thế nào, thì ai đó vẫn hiện hữu dẫu ai đó cố giấu đi.

lãng quên

Bởi sau chia tay, người ta cứ muốn che mình trong những điều đã cũ, cố trộn mình trong sự bận rộn, trong những mối quan hệ mới, để cuộc sống lôi mình đi, vào guồng quay hối hả, tạo cho ta quen với niềm vui hời hợt để nó cuốn đi những nhọc nhằn mà trái tim đang rũ bỏ. Nhưng, sau cuộc vui vồn vã ấy, ta mệt mỏi khi đối diện với sự đơn độc của chính mình, cái cảm giác cô đơn mà chưa bao giờ ta thoát ra nổi, trái tim rối bời và tâm trí thì hướng về một thói quen cũ, một con người cũ, một nhịp sống cũ. Ai đó chưa từng rời xa cho dù họ đã đi rất xa. Cái cảm giác thân thuộc họ để lại, như những giấc mơ, ngọt ngào hơn vị của que kẹo bông, ấm áp tới lạ, và làm ta nhớ. Ta nhớ về họ, ta nghĩ về họ, và ta cũng thừa biết, chưa bao giờ ta bỏ qua họ, trong phần đời dù cũ hay mới, bởi ta vẫn thường làm như thế, cố chối bỏ khi mọi thứ hiện hữu rõ ràng.

Nếu như ta học cách chấp nhận mọi thứ sớm hơn, thì có lẽ, mọi thứ sẽ đi theo một chiều hướng khác. Ta sẽ giữ họ lại ngay cái khoảnh khắc họ cất lời chia tay bằng một cái hôn cuộn vào đầu lưỡi, giữ bằng hơi ấm của một cái ôm bấu vào áo thật chặt. Người ta cứ đồn, tình yêu đã vỡ, có giữ rồi thì cũng vỡ tan hơn đau nhiều hơn, nhưng nếu không giữ, không làm gì hết, chỉ lặng lẽ nhìn rồi khóc rồi đau khổ dày vò chính mình thì nó còn tệ hơn tất cả. Sao ta không làm hết những điều mình cần mình muốn, và để lại, phần sau của giọt nước trong, hoặc người ấy sẽ lau hoặc người khác sẽ hong khô. Khi ấy, ai đó sẽ hiện hữu, nhưng sẽ theo một cách khác. Họ sẽ là người dắt ta đi qua những thăng trầm cuộc sống trước khi ta gặp một người khác phù hợ với mình chỉ bằng cách ở nguyên một vị trí cho ta nghĩ về.

Cho tới tận cùng, người ta yêu nhau qua cảm giác nên khi kết thúc, hãy để cảm giác biến mất theo một cách tự nhiên nhất. Vì tình yêu nào rồi cũng tới hồi kết và ta không thể biết được điểm cuối cùng của nó là bao lâu, nên hãy cứ sống trọn với cảm giác của chính mình, không cần phải che đậy một người, vì dẫu có che đậy thế nào, ta vẫn phải thừa nhận, ai đó vẫn hiện hữu dẫu ai đó cố giấu đi…
  • December lie

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

back to top