Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương tặng mẹ

2025-02-27 18:20

Tác giả:


blogradio.vn - Trên cái bàn gỗ đã xỉn màu, một nồi cơm còn nguyên vẹn, nóng hổi; năm sáu con cá nục kho mắm thơm phức mùi hành phi đong đầy tình yêu thương của mẹ.

***

Mẹ thương yêu của con!

Khi con đang ngồi viết những dòng thư này gửi mẹ, con biết mẹ vẫn đang miệt mài với công việc nặng nhọc trong xưởng gỗ của nhà ông Ba ở cuối làng. Công việc ấy vốn dĩ không dành cho những người chân yếu tay mềm như mẹ. Thế nhưng vì con, gần hai mươi năm nay nó nghiễm nhiên trở thành cứu cánh với mẹ. Con hình dung đôi bàn tay chai sần, hằn rõ những vết thẹo ngang dọc của mẹ vẫn hàng ngày thoăn thoắt bưng bê từng thớ gỗ. Lúc lúc, mẹ lại giơ tay lên quệt đi những giọt mồ hôi nhọc nhằn lấm tấm trên trán, trên đôi gò má hao gầy. Nhưng con vẫn cảm nhận thấy mẹ đang nở nụ cười hạnh phúc khi nghĩ đến con đang chăm chỉ học tập ở một trường đại học xa xôi.

Con biết mọi lo toan, tủi hờn; mọi đau khổ, tủi nhục từ ngày sinh con ra, mẹ giấu hết trong sâu thẳm trái tim. Lúc nào, mẹ cũng chỉ lo cho con với những câu hỏi lặp đi lặp lại tưởng chừng như nhàm chán. Con đâu hiểu được đời mẹ lắm gập ghềnh kể từ khi ba nghe lời ông bà nội rời bỏ mẹ để chọn cho mình tương lai sáng lạn bên công việc xây dựng nay đây mai đó.

Con vẫn nhớ như in tháng ngày mẹ lầm lũi, đơn chiếc. Buổi sáng với mẹ bắt đầu khi bên xóm, nhà nhà vẫn còn say sưa trong chăn ấm. Mẹ lật đật trở dậy chuẩn bị bữa ăn sáng, ăn trưa cho con. Có hôm chẳng kịp lót dạ chén cơm trắng hay bát mì, mẹ lại cưỡi trên chiếc xe máy cà tàng đời cũ của ông ngoại để lại, cứ thế băng đi trong màn sương sớm ướt lạnh hơi đêm để kịp đến nơi làm việc.

Con tỉnh dậy một mình sau tiếng chuông đồng hồ báo thức. Ngôi nhà ngói lụp sụp, yên ắng. Đôi ba vệt nắng chui qua vách tường hắt vào giữa nhà, làm con thấy rõ mồn một lớp bụi dày đặc, lửng lơ. Trên cái bàn gỗ đã xỉn màu, một nồi cơm còn nguyên vẹn, nóng hổi; năm sáu con cá nục kho mắm thơm phức mùi hành phi đong đầy tình yêu thương của mẹ. Mẹ sợ con trai đi học không có tiền ăn vặt giống bạn bè nên đặt dưới mâm tờ mười ngàn được vuốt phẳng lì cùng mảnh giấy nhỏ, ghi dòng chữ: Mang theo uống nước giữa giờ nha con! Lòng con đắng đót. Nước mắt con tự nhiên chực trào dù chẳng ai mời gọi. Thương mẹ tảo tần, con lại càng hận ba, hận ông bà nội, nên dù ở chung một làng, con vẫn chưa bao giờ tới, dù mẹ có năm nỉ cạn lời.

Mẹ biết không! Có những lúc được bạn bè rủ đến nhà chơi. Nhìn ba mẹ bạn hạnh phúc, hòa thuận, con thấy chạnh lòng biết bao. Giá như mẹ của con cũng được như thế. Con tự ái, con chán nản. Và con đã bỏ học suốt hai tuần liền; giam mình ngày này, đêm khác trong quán game, quán nét. Con không biết khi cô chủ nhiệm gọi điện thông báo, mẹ bỏ dở công việc, dù có bị cằn nhằn, rầy la, bị trừ lương... chỉ để rong ruổi đi tìm con. Gặp con rồi, mẹ chỉ khóc, giọng mẹ lạc đi không cất nổi thành lời. Con im lặng, lên xe lẽo đẽo đạp theo sau mẹ về nhà. Suốt cả đoạn đường, tuy chỉ có hai mẹ con nhưng chẳng ai nói với ai một lời.

Suốt đêm không ngủ, mẹ ngồi thủ thỉ cho con nghe đủ chuyện trên đời. Từ chuyện ba mẹ yêu nhau; chuyện ông bà nội ngăn cấm; chuyện một mình mẹ bụng mang dạ chửa đi tìm tre dựng tạm ngôi nhà để sinh và nuôi con; chuyện hàng xóm dè bỉu, khinh khi mỗi khi nhìn thấy mẹ,... Mẹ kể trong nước mắt. Mẹ bảo: con là món quà quý giá nhất của đời mẹ. Sau những phút giây im bặt, con xích lại gần ôm choàng lấy mẹ mà khóc, khóc như một đứa trẻ lên ba. Mẹ xoa đầu, lấy tay áo lau đi giọt nước mắt cho con rồi nhẹ nhàng: Con phải gắng học. Có thế sau này đời con mới sướng được!

Con nhận ra nhiều điều từ những câu chuyện mẹ kể. Năm cuối cấp, con đã dành tất cả thời gian cho việc học. Mẹ yên tâm mỗi khi gọi điện cho cô chủ nhiệm hỏi thăm việc học của con. Những câu chuyện vui trên lớp, những điểm 9, điểm 10 cô cho, con lấy đó làm niềm vui bên mẹ. Nhìn mẹ cười, nụ cười phúc hậu, nắm đôi bàn tay sương gió, sần sùi, ngắm gương mặt đã hằn nhiều nếp nhăn cùng nụ cười lặng lẽ của mẹ con chỉ biết động viên mình cố gắng học tốt hơn.

Một buổi chiều đi học về, vừa bước vào nhà, con không thể tin được vào mắt mình, người ngồi cạnh mẹ lại là ba. Thấy con, mẹ cười rồi vẫy tay: Vào đây con. Ba đến thăm mẹ con mình này! Ba chỉ cười và nhìn con không chớp mắt. Con những tưởng mình sẽ vẫn giữ khư khư ý nghĩ rằng sẽ hận ba suốt đời, thế nhưng lúc này, con lại tự thấy mình yếu đuối. Con không biết tình cảm và lí trí, cái nào mạnh hơn trong trái tim con lúc này. Nhưng gặp ba, tự nhiên con muốn chạy lại gục đầu vào lòng ba mà than thở, mà nói hộ lòng mẹ với ba. Và con đã không thể kìm nén nổi lòng mình. Ôm chặt ba, con nức nở. Mẹ lặng nhìn hai ba con mà nước mắt cứ thánh thót rơi đầy vạt áo.

Ba rong ruổi với đam mê nghề nghiệp chừng ấy năm trời rồi cũng trở về quê. Ông bà nội giờ cũng không còn giữ định kiến như ngày xưa nữa. Ba dọn về ở chung với mẹ. Con vào đại học được gần một năm. Dù tuần nào, ba mẹ cũng gọi điện hỏi thăm con chuyện học hành, trường lớp, cuộc sống sinh viên xa nhà,... và con cũng đã kể cho mẹ nghe nhiều chuyện vui buồn, nhưng con vẫn muốn viết thư cho mẹ. Bởi: với con, mẹ là người tuyệt vời nhất!

© Xanh Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng Ta Từng Là Điều Quý Giá Trong Cuộc Đời Nhau | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top