Yêu Sài Gòn vì ở đó em lạc mất anh
2015-06-20 01:06
Tác giả:
Em thích ngắm mấy bông hoa cúc dại. Màu trắng thanh khiết, mong manh nhưng mạnh mẽ.
Chủ nhật nhận được tin nhắn hỏi thăm, dãy số điện thoại quen nhưng không có trong danh bạ điện thoại đã lâu. Mỉm cười, hình như khóe mắt mình cũng cay cay vì điều gì không rõ nữa.
Tự nhiên nhớ đến Sài Gòn, nhớ đến những ngày lang thang khi đông về cùng lũ bạn yêu. Nhớ Sài Gòn vì một điều gì đó không rõ nữa, hay chính xác bản thân em không muốn hiểu.
Sau 5 năm học tập và đi làm, đã từng nghĩ Sài Gòn là “miền đất hứa” hay đơn giản yêu Sài Gòn vì đã để lạc mất anh. Ta lạc mất nhau ở khoảnh khắc bình lặng nhất…đó là những khoảng không im lặng.
Ngày đó, cái ngày mà một cô nhóc lặng lẽ vội vã xách ba lô rời xa nơi ấy, nơi của một lời hẹn ước, nơi của tình yêu đầu, cứ như một cô nhóc khờ khạo. Một chút mờ ảo, đôi khi cố đi lang thang về kí ức, xoa dịu những nỗi đau trong trái tim, lâu lâu nghe một bản tình ca cũ mèm như một thói quen, một con đường, một bóng dáng, một cái tên.
Em nhớ Sài Gòn vì có anh chàng với nụ cười ấm áp, lặng lẽ quan tâm một cô nhóc sinh viên năm 2 - và em gọi đó là tình đầu. Em nhớ Sài Gòn vì câu chia ly nói vội trong chiều mùa hè. Mùa hoa cúc dại nở ven dường trắng một màu của lời chia ly không đầu, không cuối.
Đi qua bao mùa thương nhớ, oán trách và giận hờn, mọi thứ vẫn theo đúng nhịp. Sau qua bao nhiêu nhớ và thương em đã bình tâm hơn, chí ít em cũng cảm nhận đầy đủ các cung bậc của cảm xúc riêng cho bản thân, em thôi không oán hờn nữa. Em sẽ mạnh mẽ, tinh khiết và tung bay trong gió như hoa cúc dại.
Em không còn một mình, em không còn cô đơn mà em đang sống và theo đuổi những đam mê của chính em, mặc dù đã thiếu đi hình bóng ai kia.
Một mình không có nghĩa là cô đơn phải không anh?
Vẫn nhớ hương cafe buổi sáng, vẫn nhớ những câu chuyện bạn bè, vẫn nhớ những gì quen thuộc nhất và anh. Khi em chìm đắm trong nỗi buồn với những khoảng cách thì người lại hững hờ bảo cần thời gian. Để rồi em nhận thấy rằng khi chia xa em vẫn học được cách yêu thương bản thân và mạnh mẽ hơn, cười nhiều hơn, như hoa cúc dại nơi núi rừng.
© Khỉ Mập – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Kết thúc là bắt đầu...
Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...
Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu
Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.
Cánh cửa tình bạn
Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.
Một người giữ lại, một người buông tay
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.
Quay trở về nhà
Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.
Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!
Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.
Âm thầm chờ anh quay về
Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.
Cho đi từ những điều nhỏ bé
Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Về quê...
Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"