Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xuân Giao

2014-02-10 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Không hiểu bắt đầu từ phía nào, tôi và Lương thường viết thư cho nhau. Mỗi lần chuyền thư, hai đứa lại vờ mượn vở của nhau, kẹp thư vào vở rồi đưa trả vở. Tôi ký tên là Thỏ Bông. Còn Lương, tên cậu ấy là Xuân Lương, nên tôi bảo cậu ấy viết tắt chữ đầu và chữ cuối của cái tên đó, thành XG. Một lần, tôi viết hai chữ XG lên giấy. Nha Trang tò mò: “XG là gì vậy?” Tôi nhanh trí. “Là Xuân Giao.”


***
“Sửa soạn chưa cô nương? Bến xe Mỹ Đình, hai giờ chiều nhé.” Tôi đọc lại tin nhắn, thoáng tần ngần.

Cách đây hai hôm, tôi nhận được thông báo họp lớp cấp hai từ Kha.

“Nhưng tớ không biết nhà Liên.”

“Hôm đó sẽ có người đón cậu. Số máy xe ôm nè.”

“Ai thế?”

“Một nhân lớp mình.”

Tôi tò mò nhấn gọi. Không có trả lời. Tôi bấm tin nhắn.

“Cảm ơn cậu. Mà cậu là ai vậy?”

“Tớ nói ra, cậu không nhớ đâu.”

“Hức, hơi bị coi thường bạn bè nha. Tớ biết để còn nhận mặt xe ôm chứ.” “Xuân Giao đây. Thế nào, nhớ ra chưa?”

Tôi thừ người. Hai tiếng Xuân Giao len sâu vào ký ức xa xăm. “Tớ, Lương đây.” Thôi chết rồi. Không ngờ, chính tôi là tác giả của cái tên ấy mà tôi lại quên bẵng đi mất. Gần mười năm rồi còn gì…

***
Ngày Cá tháng Tư năm tôi học lớp tám. Tôi mang lưu bút đến lớp với thông tin mình sắp chuyển trường. Tin ấy nhanh chóng lan ra. Trong khoảnh khắc, không khí trầm lắng bao trùm hơn bốn mươi gương mặt. Tiết học đầu tiên, tôi thấy Huyền Trang, cô bạn đến giờ vẫn thân vừa lén viết lưu bút cho tôi vừa khóc. Lòng tôi lúc đó bỗng trào dâng một nỗi ân hận. Mình đùa hơi quá rồi. (Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa dám thú nhận với Trang, rằng ngày đó tôi chỉ đùa.) Giờ ra chơi, Lương tót lên bàn tôi, thì thầm: “Ở lại đi. Tớ xin cậu đấy! Cứ nghĩ cậu không học ở đây nữa, ngày ngày không được nhìn thấy cậu, không được trêu đùa cùng cậu mà tớ thấy thật buồn, buồn đến ứa nước mắt.” Tôi chăm chú nhìn Lương. Vẻ mặt cậu lúc đó trông đến tội. Khoảnh khắc ấy, tôi tin Lương nói thật. Tôi thực sự cảm động, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ Lương thích tôi. Tôi cũng đâu có thích cậu ấy.

Tình bạn

Bốn năm cấp hai, Lương được xếp ngồi ngay sau lưng tôi cùng Nha Trang. Trang khá đanh đá và bị tụi con trai đặt cho biệt danh Khỉ đột, Lương gọi là Nha Khỉ. Trang đặc biệt thích Lương. Lương nhận ra điều đó nên càng ghét Trang tệ. Mỗi lần cô bạn đanh đá kiếm chuyện với tôi là Lương lại bênh tôi chằm chặp làm Trang tức lây sang tôi. Đó là lý do tôi luôn cáu với Lương vì tôi không muốn bị Trang ghét. Mỗi giờ chơi, lớp ùa hết ra sân, Lương tót lên bàn trên, ngồi cạnh tôi. Chúng tôi nói chuyện như hai người bạn. Vân Anh phát hiện thấy vài lần: “Hình như Lương thích cậu hay sao ấy?” “Đâu có!” Tôi chối. Thâm tâm tôi vẫn quý Lương vì cậu ấy dễ mến thật mà.

Chạnh lòng thấy Lương buồn, tôi quyết định nói thật cho cậu ta biết, thông tin tôi chuyển trường chỉ là trò đùa. Mọi người đều biết đó là ngày nói dối, nhưng tuyệt nhiên không một ai hoài nghi tôi. Khi biết tôi đùa, Lương hớn hở ra mặt. Chẳng hiểu sao, nhìn cái mặt vui vẻ của cậu ta, tôi lại thấy ghét. Tôi trả đòn: “Nhỡ đâu tớ nói thật với cả lớp và nói dối cậu thì sao?” Lương cười. “Ừ, có thể. Nhưng tớ tin cậu.” Hừ, chém chết cái niềm tin của cậu ấy đi!

Không hiểu bắt đầu từ phía nào, tôi và Lương thường viết thư cho nhau. Mỗi lần chuyền thư, hai đứa lại vờ mượn vở của nhau, kẹp thư vào vở rồi đưa trả vở. Tôi ký tên là Thỏ Bông. Còn Lương, tên cậu ấy là Xuân Lương, nên tôi bảo cậu ấy viết tắt chữ đầu và chữ cuối của cái tên đó, thành XG. Một lần, tôi viết hai chữ XG lên giấy. Nha Trang tò mò: “XG là gì vậy?” Tôi nhanh trí. “Là Xuân Giao.” Từ đó, tôi gọi Lương là Xuân Giao khi viết thư. Qua những lá thư, tôi bật mí với Lương lý do tôi quý cậu ấy.

Cho đến giờ, tôi vẫn ấn tượng buổi đầu Lương ra mắt chúng tôi năm lớp sáu. Giờ học, khi cô giáo gọi bạn phát biểu, bạn đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực và: “Con thưa cô…” Cả lớp cười ồ làm Lương đỏ bừng mặt. Cô giáo cũng cười. Cô bảo lần sau Lương không cần quá lễ phép như vậy. Ngay lập tức, tôi thấy cảm mến người bạn mới hiền ngoan này. Lương cho tôi hay, bạn ấy quý tôi vì cái lần bạn đau dạ dày, phải nghỉ học, tôi đã chép bài cho Lương rất cẩn thận và nắn nót. Tôi đọc thư với sự nhạy cảm của một đứa con gái, tôi bảo Lương: “Tớ cũng rất quý cậu, nhưng cậu hứa với tớ, chúng ta phải chăm chỉ học thật tốt nhé. Tình bạn của tớ và cậu chỉ có ý nghĩa khi cả hai cùng cố gắng học tốt mà thôi.” Lương đã giữ đúng lời hứa. Cuối học kỳ, cậu ấy được cô giáo khen tiến bộ rõ rệt về môn Toán, điều đó khiến tôi rất vui.

Vào cấp ba, Lương không có hộ khẩu Hà Thành nên hai chúng tôi phải học khác trường. Thi thoảng, tôi vẫn gặp Lương giữa trời trưa nắng gắt khi cả hai đang cong lưng đạp xe đến lớp. Những lúc ấy, Lương thường đi chậm lại để trò chuyện cùng tôi. Bạn vẫn dễ thương như ngày nào…

-    Xin chào, đã lâu lắm rồi đấy.

Tôi giật mình ngoảnh lại. Trước mặt tôi là một chàng trai to cao, trắng trẻo với nụ cười hiền lành. Xuân Giao của tôi...

•    Gửi từ Phan Nhân




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top