Xuân Giao
2014-02-10 01:00
Tác giả:
Truyện Online - Không hiểu bắt đầu từ phía nào, tôi và Lương thường viết thư cho nhau. Mỗi lần chuyền thư, hai đứa lại vờ mượn vở của nhau, kẹp thư vào vở rồi đưa trả vở. Tôi ký tên là Thỏ Bông. Còn Lương, tên cậu ấy là Xuân Lương, nên tôi bảo cậu ấy viết tắt chữ đầu và chữ cuối của cái tên đó, thành XG. Một lần, tôi viết hai chữ XG lên giấy. Nha Trang tò mò: “XG là gì vậy?” Tôi nhanh trí. “Là Xuân Giao.”
Cách đây hai hôm, tôi nhận được thông báo họp lớp cấp hai từ Kha.
“Nhưng tớ không biết nhà Liên.”
“Hôm đó sẽ có người đón cậu. Số máy xe ôm nè.”
“Ai thế?”
“Một nhân lớp mình.”
Tôi tò mò nhấn gọi. Không có trả lời. Tôi bấm tin nhắn.
“Cảm ơn cậu. Mà cậu là ai vậy?”
“Tớ nói ra, cậu không nhớ đâu.”
“Hức, hơi bị coi thường bạn bè nha. Tớ biết để còn nhận mặt xe ôm chứ.” “Xuân Giao đây. Thế nào, nhớ ra chưa?”
Tôi thừ người. Hai tiếng Xuân Giao len sâu vào ký ức xa xăm. “Tớ, Lương đây.” Thôi chết rồi. Không ngờ, chính tôi là tác giả của cái tên ấy mà tôi lại quên bẵng đi mất. Gần mười năm rồi còn gì…

Bốn năm cấp hai, Lương được xếp ngồi ngay sau lưng tôi cùng Nha Trang. Trang khá đanh đá và bị tụi con trai đặt cho biệt danh Khỉ đột, Lương gọi là Nha Khỉ. Trang đặc biệt thích Lương. Lương nhận ra điều đó nên càng ghét Trang tệ. Mỗi lần cô bạn đanh đá kiếm chuyện với tôi là Lương lại bênh tôi chằm chặp làm Trang tức lây sang tôi. Đó là lý do tôi luôn cáu với Lương vì tôi không muốn bị Trang ghét. Mỗi giờ chơi, lớp ùa hết ra sân, Lương tót lên bàn trên, ngồi cạnh tôi. Chúng tôi nói chuyện như hai người bạn. Vân Anh phát hiện thấy vài lần: “Hình như Lương thích cậu hay sao ấy?” “Đâu có!” Tôi chối. Thâm tâm tôi vẫn quý Lương vì cậu ấy dễ mến thật mà.
Chạnh lòng thấy Lương buồn, tôi quyết định nói thật cho cậu ta biết, thông tin tôi chuyển trường chỉ là trò đùa. Mọi người đều biết đó là ngày nói dối, nhưng tuyệt nhiên không một ai hoài nghi tôi. Khi biết tôi đùa, Lương hớn hở ra mặt. Chẳng hiểu sao, nhìn cái mặt vui vẻ của cậu ta, tôi lại thấy ghét. Tôi trả đòn: “Nhỡ đâu tớ nói thật với cả lớp và nói dối cậu thì sao?” Lương cười. “Ừ, có thể. Nhưng tớ tin cậu.” Hừ, chém chết cái niềm tin của cậu ấy đi!
Không hiểu bắt đầu từ phía nào, tôi và Lương thường viết thư cho nhau. Mỗi lần chuyền thư, hai đứa lại vờ mượn vở của nhau, kẹp thư vào vở rồi đưa trả vở. Tôi ký tên là Thỏ Bông. Còn Lương, tên cậu ấy là Xuân Lương, nên tôi bảo cậu ấy viết tắt chữ đầu và chữ cuối của cái tên đó, thành XG. Một lần, tôi viết hai chữ XG lên giấy. Nha Trang tò mò: “XG là gì vậy?” Tôi nhanh trí. “Là Xuân Giao.” Từ đó, tôi gọi Lương là Xuân Giao khi viết thư. Qua những lá thư, tôi bật mí với Lương lý do tôi quý cậu ấy.
Cho đến giờ, tôi vẫn ấn tượng buổi đầu Lương ra mắt chúng tôi năm lớp sáu. Giờ học, khi cô giáo gọi bạn phát biểu, bạn đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực và: “Con thưa cô…” Cả lớp cười ồ làm Lương đỏ bừng mặt. Cô giáo cũng cười. Cô bảo lần sau Lương không cần quá lễ phép như vậy. Ngay lập tức, tôi thấy cảm mến người bạn mới hiền ngoan này. Lương cho tôi hay, bạn ấy quý tôi vì cái lần bạn đau dạ dày, phải nghỉ học, tôi đã chép bài cho Lương rất cẩn thận và nắn nót. Tôi đọc thư với sự nhạy cảm của một đứa con gái, tôi bảo Lương: “Tớ cũng rất quý cậu, nhưng cậu hứa với tớ, chúng ta phải chăm chỉ học thật tốt nhé. Tình bạn của tớ và cậu chỉ có ý nghĩa khi cả hai cùng cố gắng học tốt mà thôi.” Lương đã giữ đúng lời hứa. Cuối học kỳ, cậu ấy được cô giáo khen tiến bộ rõ rệt về môn Toán, điều đó khiến tôi rất vui.
Vào cấp ba, Lương không có hộ khẩu Hà Thành nên hai chúng tôi phải học khác trường. Thi thoảng, tôi vẫn gặp Lương giữa trời trưa nắng gắt khi cả hai đang cong lưng đạp xe đến lớp. Những lúc ấy, Lương thường đi chậm lại để trò chuyện cùng tôi. Bạn vẫn dễ thương như ngày nào…
- Xin chào, đã lâu lắm rồi đấy.
Tôi giật mình ngoảnh lại. Trước mặt tôi là một chàng trai to cao, trắng trẻo với nụ cười hiền lành. Xuân Giao của tôi...
• Gửi từ Phan Nhân
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.



