Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xe buýt ngày mưa

2014-07-27 01:01

Tác giả:


Café Blog - Ngồi trên xe buýt, suy nghĩ mông lung. Có phải nó cũng đang lãng phí thời gian mà nó cố tiết kiệm? Dằn lòng trong cơn mưa như trút nước ngoài kia chỉ biết buồn, biết nuối tiếc cho những gì đã qua cũng có làm được gì. Có thả trôi cái điều nó không trông đợi theo mưa được đâu? Dường như xe buýt và mưa đồng lõa cho nỗi lòng sâu kín của nó.

***

Tưởng không ai quên nhưng rồi sẽ mau quen để nhẹ nhõm hơn với một cuộc sống mới ồn ào và tấp nập. Ai đó đã nói: “Con người ta không thể cùng một lúc làm tốt cả hai việc vì vậy hãy chọn một để có một cái tốt”.

Rồi nó cũng rời quê hương của mình để tới thành phố sôi động này. Đơn giản đó cũng là sự chọn lựa của nó. Nhiều khi trộm nghĩ tại sao mình lại vào đây? Sao không chọn một vùng đất khác? Nhưng mọi ngã rẽ của cuộc đời nó đã được vạch sẵn. Con đường nó đang bước đi cũng không quá chông chênh như những đứa con gái ở quê lên tỉnh khác. Một ngôi nhà vừa tầm, không lo ăn lo mặc. Mọi thứ dường như quá suôn sẻ, và mọi người vẫn nghĩ nó không biết buồn! Cũng nhiều khi nó hỏi sao mình không học ở gần nhà để có thể chạy đi chạy về, thỏa nhớ mong ba mẹ ở quê? Ngốc quá đi nó ạ! Những gì đã trôi qua thì không bao giờ lấy lại được, mà dù có được thì cũng không còn như ngày xưa. Cái ngày mà nó cho là quá khứ. Nếu có chọn lựa lần nữa có lẽ nó vẫn sẽ làm như thế này. Vì nó không dám tiếc quá khứ bởi đã có quá nhiều sai lầm. Nó đã đúng hay sai? Nói dối là đúng hay sai? Vờ như không biết là sai hay đúng?




Chiếc xe buýt quen thuộc, vẫn chỗ nó hay ngồi. Hôm nay trời mưa. Hôm nay là bắt đầu hay kết thúc?

Nó nhìn ra cửa sổ, mọi vật mờ hẳn ngày thường một phần vì mưa muốn xóa tan đi mọi thứ, một phần vì vận tốc lại khá nhanh. Bất chợt nó nghĩ “Sao mưa không xóa đi đau buồn mà nó đang chịu đựng?”

Mưa càng nặng hạt, có vẻ đang hả hê tưới mát từng nhành cây ngọn cỏ, cho thành phố dịu lại, cho lòng người có chút thảnh thơi. Qua cửa sổ, nó lại nhớ những ngày ở quê kinh khủng. Mưa, đồng nghĩa với việc nó chạy ngay ra sân, hòa mình vào mưa. Ngày ấy, nó đâu mang nhiều tâm sự như bây giờ. Ngày ấy nó yêu mưa, nó muốn tan ra theo mưa để bay nhảy khắp nơi. Bây giờ nó ghét mưa, vì mưa mang ngày tháng tới, mà nó đang mong ngày tháng dừng trôi. Mà mưa thành phố đâu có giống mưa quê nó. Cơn mưa quê, cơn mưa hiền hòa, mưa mát lành. Mưa hạnh phúc, viên tròn. Tắm mát rồi đôi khi quá đà, nó ốm li bì để được ăn bát cháo nóng do những người nó thương yêu nhất nấu. Ngày bình yên trong cơn mưa mùa! Hiện tại thì sao? Không lạ lẫm, không cô đơn. Nhưng sao lạc lõng vô cùng. Nó thấy được sự thất bại, bất lực. Nó cũng không đơn giản là bị mẹ la những lúc bướng bỉnh, cũng không là những lần chọc giận bố, càng không phải là cảm giác buồn lo khi ba mẹ cãi nhau. Có thể gọi đó là gì nhỉ? Không định hình mà cũng không cần gọi tên. Nó sắp mất đi cảm giác bình yên mà nó cố gắng tạo dựng.

Bao chuyến xe buýt chở biết bao lượt người, chở đi bao ước mơ, xây bao hy vọng cho những con người trẻ tuổi như nó. Vậy sao không mang cái định mệnh kia đi thật xa, thật xa…Mỗi con người trên chuyến xe công cộng này đều có một hoàn cảnh riêng, một nỗi niềm riêng, nhưng tuyêt nhiên ai cũng giữ cho mình vẽ hờ hững. Vì chuyến xe đi nhanh qua, họ lại xuống đến nơi họ cần đến, làm việc họ cần làm. Những nỗi niềm lại hóa âm thầm. Ngồi trên xe nó lại nghĩ về con người quê nó, chia sẽ niềm vui nỗi buồn, khích lệ động viên nhau. Ở đây, sao con người lạnh lùng như mưa ngoài trời. Rồi cũng chẳng ai rảnh hơi đâu ngồi trên xe buýt mà hỏi thăm nhau. Chỉ có nó, một con người kì quái với những câu hỏi khác người mới tự chất vấn mình.

“Mưa hè cuốn lá me trôi đi mất

Giấc mơ xưa tan theo tiếng mưa hè

Tâm hồn ta hé ra bao hi vọng

Chong chóng ngày qua xóa những phút nhọc lòng”

Mưa! Mưa rơi nặng hạt đúng vào ngày nó chọn ngồi trên tuyến xe buýt dài nhất này. Nó bắt đầu cảm thấy lành lành mặc dù số lượng người trên xe ngày một đông! Đúng là mưa thì mưa người ta vẫn chạy theo vòng xoay của cuộc sống, mưa vẫn không làm chậm lại nhịp đời hối hả. Nó nhớ, ngày ở quê, mưa tới mọi người hầu như chỉ ở trong nhà, hâm lại bầu không khí gia đình bằng những khi ngồi tụm lại cùng nhau bên bếp lửa để kể cho nhau nghe đủ thứ, hay thảnh thơi xem tivi dưới tiếng rơi đều đều của mưa. Mà cũng có thể là cuộn tròn lại trong chăn đánh một giấc.

“Mưa!

Nước mắt đời ai khóc

Con nhóc ngày xưa nhìn mưa lớn từng ngày

Mắt biết cay khi cuộc đời thay đổi…”.

“Này mưa! Có bao giờ mi nói dối chưa? Mi có ân hận khi nói dối không? Theo mi ta đã đúng hay sai? Mưa ơi! Nói dùm ta, ta phải làm gì? Ta đã cố gắng rất nhiều, ta đã hy vọng rất nhiều! Mưa ơi! Ta sợ...”

“Mưa là thành công và thất bại

Ta góp lại

Để nhận ra chính mình…”.

“Mưa à! Ta nói mi nghe, cuộc sống này nó buồn quá mưa ơi! Nước mắt có xóa được đau thương không mưa?”



Nó đã khóc rất nhiều, nhiều đến nổi nó tưởng như mình không thể khóc được nữa. Nó tạo cho mình cái vỏ bọc bên ngoài đầy cứng rắng của một đứa con gái vô tình, lạnh lùng. Nỗi đau này là quá sức của nó. Nó chẳng suy nghĩ được gì, học hành cũng mất tập trung. Đúng là càng muốn quên sẽ càng nhớ. Buổi sáng cười nhiều đồng nghĩa với đêm đến mình nó gặm nhấm những mảnh vụn đã tan tành của cuộc sống. Cũng chẳng ai biết tại sao nó thức khuya. “Cuộc đời, ta không muôn thời gian trôi qua, ta muốn mi dừng lại, ta muốn chính ta níu giữ thời gian lại bên mình”.

Ngồi trên xe buýt, suy nghĩ mông lung. Có phải nó cũng đang lãng phí thời gian mà nó cố tiết kiệm? Dằn lòng trong cơn mưa như trút nước ngoài kia chỉ biết buồn, biết nuối tiếc cho những gì đã qua cũng có làm được gì. Có thả trôi cái điều nó không trông đợi theo mưa được đâu? Dường như xe buýt và mưa đồng lõa cho nỗi lòng sâu kín của nó:

“Cả bầu trời nhìn bằng khung cửa nhỏ

Có chút mong manh của một kiếp người

Có chút sầu của một ngày sắp tắt

Chỉ còn ta đếm nốt lăng thời gian”

Về cùng ta ngày xưa nhé! Về cùng những kỉ niệm êm đềm. về với ba mẹ, với chị em, với ngôi nhà ta lớn lên, với sự ngây thơ hồn nhiên như tờ giấy trắng. Ta sẽ đợi mi trên chuyến xe này.

  • Hoàng Quỳnh

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top