Xe buýt ngày mưa
2014-07-27 01:01
Tác giả:
Tưởng không ai quên nhưng rồi sẽ mau quen để nhẹ nhõm hơn với một cuộc sống mới ồn ào và tấp nập. Ai đó đã nói: “Con người ta không thể cùng một lúc làm tốt cả hai việc vì vậy hãy chọn một để có một cái tốt”.
Rồi nó cũng rời quê hương của mình để tới thành phố sôi động này. Đơn giản đó cũng là sự chọn lựa của nó. Nhiều khi trộm nghĩ tại sao mình lại vào đây? Sao không chọn một vùng đất khác? Nhưng mọi ngã rẽ của cuộc đời nó đã được vạch sẵn. Con đường nó đang bước đi cũng không quá chông chênh như những đứa con gái ở quê lên tỉnh khác. Một ngôi nhà vừa tầm, không lo ăn lo mặc. Mọi thứ dường như quá suôn sẻ, và mọi người vẫn nghĩ nó không biết buồn! Cũng nhiều khi nó hỏi sao mình không học ở gần nhà để có thể chạy đi chạy về, thỏa nhớ mong ba mẹ ở quê? Ngốc quá đi nó ạ! Những gì đã trôi qua thì không bao giờ lấy lại được, mà dù có được thì cũng không còn như ngày xưa. Cái ngày mà nó cho là quá khứ. Nếu có chọn lựa lần nữa có lẽ nó vẫn sẽ làm như thế này. Vì nó không dám tiếc quá khứ bởi đã có quá nhiều sai lầm. Nó đã đúng hay sai? Nói dối là đúng hay sai? Vờ như không biết là sai hay đúng?
Chiếc xe buýt quen thuộc, vẫn chỗ nó hay ngồi. Hôm nay trời mưa. Hôm nay là bắt đầu hay kết thúc?
Nó nhìn ra cửa sổ, mọi vật mờ hẳn ngày thường một phần vì mưa muốn xóa tan đi mọi thứ, một phần vì vận tốc lại khá nhanh. Bất chợt nó nghĩ “Sao mưa không xóa đi đau buồn mà nó đang chịu đựng?”
Mưa càng nặng hạt, có vẻ đang hả hê tưới mát từng nhành cây ngọn cỏ, cho thành phố dịu lại, cho lòng người có chút thảnh thơi. Qua cửa sổ, nó lại nhớ những ngày ở quê kinh khủng. Mưa, đồng nghĩa với việc nó chạy ngay ra sân, hòa mình vào mưa. Ngày ấy, nó đâu mang nhiều tâm sự như bây giờ. Ngày ấy nó yêu mưa, nó muốn tan ra theo mưa để bay nhảy khắp nơi. Bây giờ nó ghét mưa, vì mưa mang ngày tháng tới, mà nó đang mong ngày tháng dừng trôi. Mà mưa thành phố đâu có giống mưa quê nó. Cơn mưa quê, cơn mưa hiền hòa, mưa mát lành. Mưa hạnh phúc, viên tròn. Tắm mát rồi đôi khi quá đà, nó ốm li bì để được ăn bát cháo nóng do những người nó thương yêu nhất nấu. Ngày bình yên trong cơn mưa mùa! Hiện tại thì sao? Không lạ lẫm, không cô đơn. Nhưng sao lạc lõng vô cùng. Nó thấy được sự thất bại, bất lực. Nó cũng không đơn giản là bị mẹ la những lúc bướng bỉnh, cũng không là những lần chọc giận bố, càng không phải là cảm giác buồn lo khi ba mẹ cãi nhau. Có thể gọi đó là gì nhỉ? Không định hình mà cũng không cần gọi tên. Nó sắp mất đi cảm giác bình yên mà nó cố gắng tạo dựng.
Bao chuyến xe buýt chở biết bao lượt người, chở đi bao ước mơ, xây bao hy vọng cho những con người trẻ tuổi như nó. Vậy sao không mang cái định mệnh kia đi thật xa, thật xa…Mỗi con người trên chuyến xe công cộng này đều có một hoàn cảnh riêng, một nỗi niềm riêng, nhưng tuyêt nhiên ai cũng giữ cho mình vẽ hờ hững. Vì chuyến xe đi nhanh qua, họ lại xuống đến nơi họ cần đến, làm việc họ cần làm. Những nỗi niềm lại hóa âm thầm. Ngồi trên xe nó lại nghĩ về con người quê nó, chia sẽ niềm vui nỗi buồn, khích lệ động viên nhau. Ở đây, sao con người lạnh lùng như mưa ngoài trời. Rồi cũng chẳng ai rảnh hơi đâu ngồi trên xe buýt mà hỏi thăm nhau. Chỉ có nó, một con người kì quái với những câu hỏi khác người mới tự chất vấn mình.
“Mưa hè cuốn lá me trôi đi mất
Giấc mơ xưa tan theo tiếng mưa hè
Tâm hồn ta hé ra bao hi vọng
Chong chóng ngày qua xóa những phút nhọc lòng”
Mưa! Mưa rơi nặng hạt đúng vào ngày nó chọn ngồi trên tuyến xe buýt dài nhất này. Nó bắt đầu cảm thấy lành lành mặc dù số lượng người trên xe ngày một đông! Đúng là mưa thì mưa người ta vẫn chạy theo vòng xoay của cuộc sống, mưa vẫn không làm chậm lại nhịp đời hối hả. Nó nhớ, ngày ở quê, mưa tới mọi người hầu như chỉ ở trong nhà, hâm lại bầu không khí gia đình bằng những khi ngồi tụm lại cùng nhau bên bếp lửa để kể cho nhau nghe đủ thứ, hay thảnh thơi xem tivi dưới tiếng rơi đều đều của mưa. Mà cũng có thể là cuộn tròn lại trong chăn đánh một giấc.
“Mưa!
Nước mắt đời ai khóc
Con nhóc ngày xưa nhìn mưa lớn từng ngày
Mắt biết cay khi cuộc đời thay đổi…”.
“Này mưa! Có bao giờ mi nói dối chưa? Mi có ân hận khi nói dối không? Theo mi ta đã đúng hay sai? Mưa ơi! Nói dùm ta, ta phải làm gì? Ta đã cố gắng rất nhiều, ta đã hy vọng rất nhiều! Mưa ơi! Ta sợ...”
“Mưa là thành công và thất bại
Ta góp lại
Để nhận ra chính mình…”.
“Mưa à! Ta nói mi nghe, cuộc sống này nó buồn quá mưa ơi! Nước mắt có xóa được đau thương không mưa?”
Nó đã khóc rất nhiều, nhiều đến nổi nó tưởng như mình không thể khóc được nữa. Nó tạo cho mình cái vỏ bọc bên ngoài đầy cứng rắng của một đứa con gái vô tình, lạnh lùng. Nỗi đau này là quá sức của nó. Nó chẳng suy nghĩ được gì, học hành cũng mất tập trung. Đúng là càng muốn quên sẽ càng nhớ. Buổi sáng cười nhiều đồng nghĩa với đêm đến mình nó gặm nhấm những mảnh vụn đã tan tành của cuộc sống. Cũng chẳng ai biết tại sao nó thức khuya. “Cuộc đời, ta không muôn thời gian trôi qua, ta muốn mi dừng lại, ta muốn chính ta níu giữ thời gian lại bên mình”.
Ngồi trên xe buýt, suy nghĩ mông lung. Có phải nó cũng đang lãng phí thời gian mà nó cố tiết kiệm? Dằn lòng trong cơn mưa như trút nước ngoài kia chỉ biết buồn, biết nuối tiếc cho những gì đã qua cũng có làm được gì. Có thả trôi cái điều nó không trông đợi theo mưa được đâu? Dường như xe buýt và mưa đồng lõa cho nỗi lòng sâu kín của nó:
“Cả bầu trời nhìn bằng khung cửa nhỏ
Có chút mong manh của một kiếp người
Có chút sầu của một ngày sắp tắt
Chỉ còn ta đếm nốt lăng thời gian”
Về cùng ta ngày xưa nhé! Về cùng những kỉ niệm êm đềm. về với ba mẹ, với chị em, với ngôi nhà ta lớn lên, với sự ngây thơ hồn nhiên như tờ giấy trắng. Ta sẽ đợi mi trên chuyến xe này.
- Hoàng Quỳnh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.