Viết tiếp truyện online: Sóng gió thuyền tình
2012-10-30 11:26
Tác giả:
Lời tác giả: BlogViet thân mến!
Đọc truyện online tuần qua mình thật sự cảm động. Đôi mắt cay xè bởi những quá khứ đã qua hơn 1 năm rồi. Mình cũng từng có tình yêu thật đẹp gắn bó với " Mùa dã quỳ vẫn nở" đã từng chia sẻ trên blog đó. Đã từng vượt qua bao khó khăn, gian khổ để đợi đến ngày mãi mãi thuộc về nhau. Nhưng vì nhiều lí do cũng rời xa nhau khi chỉ còn 1 tháng nữa là đến ngày cưới. Có lúc đau khổ, yếu lòng quá mình cũng đã từng cắt cổ tay mình, tuyệt đi sinh mạng của mình bởi những nỗi đau, tình yêu cào xé trong mình.
SÓNG GIÓ THUYỀN TÌNH không biết có phải là câu chuyện thật không hay chỉ là 1 chút tâm tư của tác giả thổi vào trong đó. Mình cảm nhận được nỗi đau của cô gái và mình hiểu được sự đắng cay của chàng trai. Một kết thúc buồn, có thể đối với người khác nó là như vậy. Có ai đó đã từng nói trên đời này không có tình yêu vĩnh cữu chỉ có những giây phút vĩnh cửu trong tình yêu. Mình lại không nghĩ vậy. Cho dù cô gái ấy có chết đi thì tình yêu ấy vẫn sống mãi với thời gian và đặc biệt là trong trái tim anh. Nếu mình là nhân vật nữ mình cũng chọn sự ra đi trong im lặng để người mình yêu không phải chịu sự mất mác lớn hơn. Nhưng mình muốn cái kết... chúng ta hãy để cho chàng trai được quyền nói lên tâm sự của mình nhé. mong blog chia sẻ cùng tác giả Mai Lan một cái kết, một cách nghĩ, vlà 1 tình yêu chung thủy mà nhân vật nam muốn gởi gắm. Hãy yêu nhau đến giây phút cuối cùng cho dù ngày mai có ra sao, để không bao giờ phải hối tiếc. Thân ái
- Viết tiếp Sóng gió thuyền tình - Phần 2: Mãi là nụ hồng trắng tinh khôi
Ngày... tháng.... năm...
Anh đau đớn uống cạn từng cốc rượu, không kìm chế được nỗi đau đè nén trái tim mình anh ném chai rượu vào tường. Đau đớn, tuyệt vọng: Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy đối với anh? Tại sao cái hạnh phúc những tưởng sẽ chạm tay vào được ấy lại vỡ òa nhưng những mảnh thủy tinh, càng cố nắm chặt lại càng dễ vỡ càng cảm thấy bất lực.
Anh yêu cô – một tình yêu đầu đời, trong sáng, thủy chung như những nụ hồng trắng anh thường tặng cho cô. Người con gái bé nhỏ anh tình cờ quen hôm nào ấy đã khiến cuộc đời anh thay đổi bởi những ước mơ về “1 ngôi nhà và những đứa trẻ”. Tình yêu giản dị mà hạnh phúc biết bao. Những tưởng anh sẽ trở thành một người chồng, người cha tốt. Nhưng cô đã không cho anh cái quyền được làm như vậy. Bốn năm yêu nhau không phải là quá ngắn cho những suy nghĩ chín chắn về tương lai của mình. Tại sao, tại sao lại gần đến cái ngày hạnh phúc ấy cô lại buông tay anh ra. Anh biết cô chỉ yêu mình anh, thánh thiện thủy chung nhưng tại sao cô lại rời xa anh như vậy? Tại sao lại chọn cái kết thúc khiến anh đau lòng đến thế?

Ngày... tháng...năm...
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quí khách vui lòng gọi lại sau...The number...Anh ném tung cái điện thoại. Chưa bao giờ anh thấy mình như phát điên như vậy. Cả tuần nay không liên lạc được với cô, anh giam mình trong căn phòng cưới của 2 người, ngắm nhìn những bức ảnh về cô, anh chìm đắm trong men rượu để cố quên nỗi đau cô đã để lại cho anh. Tại sao? Tại sao cô lại quyết định như thế chứ? Cô có hiểu anh đau đớn mức nào không? Càng cố nén chặt nỗi đau anh càng cảm thấy thấm thía nỗi đau đó hơn, nó như đang ngấm sâu vào từng mạch máu, vào từng xương tủy của anh. Anh như phát điên lên, anh muốn hét cho cả thành phố này biết anh yêu cô đến mức nào. Anh muốn lục tung cả cái thành phố này để tìm cô nhưng tại sao gia đình cô cũng chỉ im lặng khuyên anh hãy quên cô đi và bắt đầu cuộc sống mới, mong anh sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc ư? Họ nghĩ là anh sẽ hạnh phúc khi cô rời xa anh, khi để lại trong lòng anh nỗi đau giày vò như thiêu đốt, xé nát tâm can như vậy ư?
Ngày... tháng.... năm...
Hôm nay anh nhận được điện thoại của cửa hàng thử áo cưới, chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày cưới của cô và anh. Vậy mà anh đã để tụt mất tay cô không vì lí do gì, anh đã không thể sánh bước bên cô dâu mặc chiếc váy trắng tinh khôi, không thể nắm tay cô thật chặt để cùng cô đi đến quãng đường đời còn lại. Cô thật ích kỷ, thật ích kỷ khi ra đi mà không cho anh lấy một lý do. Cô muốn anh quên cô, muốn anh hạnh phúc bên người con gái khác ư? Anh có thể làm như vậy với người con gái mà anh yêu được sao? Dù có chết, dù chỉ là 1 ngày, 1 giờ hay chỉ 1 phút anh vẫn muốn là người chồng chung thủy của cô.
Ngày...tháng... năm...
Đau đớn tuyệt vọng, người anh lãi nhãi mồ hôi, khóe mắt anh cay nồng cố kìm nén những giọt lệ, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này. Ngày xưa giữa sân ga, giữa Hà Nội chật kín anh còn có thể tìm ra cô nhưng tại sao giờ đây cô cứ đi xa anh mãi như thế.

Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày cưới .... Anh lại chìm đắm trong men rượu, thay vì những chén rượu hồng giờ là những vết dao cắt trái tim anh. Anh chợt nghe trên đài phát thanh chương trình BlogRadio, chợt nhớ thói quen ngày nào cô vẫn hay online để nghe nó. Có thể ở nơi nào đó cô vẫn đang dõi theo, anh như bật dậy, vội mở laptop ra. Đập vào mắt anh là một câu chuyện tình đẹp, tinh khiết như những nụ hồng trắng...nhưng cái kết cũng là một màu trắng li tan. Sóng gió thuyền tình sao cay đắng đến thế. Anh đánh rơi li rượu trên tay. Là cô, đúng là cô rồi. Sao cô lại tàn nhẫn với anh như vậy chứ? Sao lại ích kỷ chọn sự ra đi như thế? Thời gian bây giờ thật quý biết bao, anh trân trọng từng giấy phút được ở bên cô. Anh vội ra bến bắt chuyến xe sớm nhất vào Đà Lạt.
Ngày... tháng... năm...
Đà Lạt sương mù- thành phố tình yêu nơi mà anh và cô đã dự định cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật. Đà Lạt đầu đông lạnh như chính tâm hồn anh đang cần có cô để sưởi ấm, chắc hẳn nơi xa lạ này cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn lắm, chắc hẳn cô đang cần có bờ vai của anh để tựa vào khi mệt mỏi, cần có vòng tay ôm của anh để xua tan đi cơn gió đầu mùa giá rét.
Đà Lạt đẹp thơ mộng đón chân người lữ khách vội vã... Anh chạy khắp các con dốc Đà Lạt, trái tim anh như run lên từng nhịp sợ hãi...anh...sợ mất cô. Chưa bao giờ anh cảm thấy đau đớn và sợ hãi thế này. Giữa thành phố ngàn hoa mênh mông ấy làm sao để tìm thấy một người con gái mỏng manh, yếu ớt tựa như cánh hồng trắng tinh khôi?. Suốt mấy ngày qua tấm ảnh cưới của cô luôn là người bạn đồng hành cùng anh, luôn là niềm an ủi động viên anh mỗi khi mệt mỏi, luôn là niềm tin để anh tìm kiếm cô. Nhìn cô đẹp rạng ngời trong bộ váy cưới giản dị, trên tay cầm nụ hồng trắng tinh khôi hai mắt anh lại cay xè. Anh thật vô dụng, chỉ có việc yêu thương cô, che chở cho cô, ở bên cô những lúc bệnh tật ốm đau mà anh cũng không làm được thì làm sao anh có thể xứng đáng làm người chồng, người cha tốt chứ. Cô đang ở đâu? Ông trời ơi, sao anh lại tàn nhẫn chia cắt tình yêu của chúng con như vậy. Cứ ngỡ đó đã là bến bờ hạnh phúc, ngờ đâu sóng gió từ đâu mang đến những cơn bão bùng, sao không cho con được ở bên người con gái mà con yêu đến những giây phút cuối cùng. Cô có hiểu được rằng trái tim anh đau đớn thế nào khi nghe tin....Cô có hiểu được rằng cô làm như vậy là quá bất công với anh không?
Ngày... tháng .... năm...
Anh lặng nhìn bóng dáng người con gái quen thuộc nơi cửa sổ, trái tim anh như vỡ òa lên hạnh phúc. Cảm ơn ông trời đã để cho anh được gặp cô. Cô vẫn vậy, vẫn luôn là người biết nghĩ biết quan tâm đến người khác, nếu không có tấm hình này, nếu không có cậu bé bán vé số đó, nếu không có tâm hồn thánh thiện, sáng tinh khôi của cô thì suýt chút nữa anh đã đánh mất cô mãi mãi.
- Văn Thị Tây Nguyên taynguyen1988@...
Để
những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các
thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác
của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa
chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Click
để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia
sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu
thích Blog Việt nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

