Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho ngày nỗi nhớ hanh hao

2014-12-23 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Em chẳng thể chạy đến mà ôm anh đến ngạt thở như cái hồi còn thơ trẻ nữa rồi, em chẳng thể gục mặt lên ngực anh mà khóc mặc kệ bao ánh mắt hồ nghi, em chẳng thể cuộn tròn trong lòng anh không màng tới gió mùa đông đang rít lên từng đợt, chẳng thể nắm tay anh băng qua mọi con đường.
Anh vẫn đang hạnh phúc chứ, người em yêu?


***

Anh à, hôm nay, một ngày mùa đông hanh hao, em ngồi trong phòng gõ những dòng này cho anh. Lâu lắm rồi em không viết, giai điệu của ca khúc The day you went away vẫn vang lên đều đặn, từng lời bài hát cứ như đang cứa vào trái tim em, thế là nước mắt em cứ rơi không tài nào cầm được, em biết mình lại nhớ anh rồi.

Đã gần ba năm trôi qua kể từ ngày anh quay lưng bỏ em lại một mình trơ. Anh biết không, em cứ tưởng mình đã gục ngã ngay lúc đó, ngay cái khoảnh khắc anh nhắn cho em một tin, nói chúng ta “không hợp nhau”. Tất cả mọi thứ trước mắt em dường như sụp đổ, niềm tin trong em vỡ vụn. Em khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, em biết mình đã yêu một người con trai nhiều như thế nào…

Ngoài trời từng đợt gió hanh hao đang thổi, tán lá cây trước nhà hình như cũng vì thế mà trở nên khô khốc. Hay là vì em, vì nỗi nhớ quay quắt này mà trong mắt em mọi thứ đang dần trở nên héo úa. Đã 3 mùa đông trôi qua em không có anh, giờ nhìn lại mình, nhiều lúc em thảng thốt trước sự mạnh mẽ của con tim. Em vẫn sống, vẫn học hành, vẫn vô tư cười đùa, vẫn đi qua những tháng này dài phía trước. Nhưng không có anh.

Em đã một mình ngần ấy năm qua, bao nhiêu người đi qua cuộc đời em, có người ở lại, có người ra đi, có người muốn sưởi ấm trái tim em thêm lần nữa, nhưng tất cả, tất cả sau cùng cũng chỉ là “anh”. Vì sao thế hả anh? Chính em cũng không hiểu nổi mình nữa. Em nghĩ đến anh ngay cả khi em đọc sách, em uống cà phê, khi đôi chân em chen chúc trên xe bus hay cả khi em đứng ngoài hành lang ngắm tán lá cây chuyển mùa. Bắt đầu hay kết thúc những câu chuyện của em lúc nào cũng là những dòng chữ “Giá như có anh ở đây thì tuyệt biết mấy!”

ngày nhớ

Anh có sống tốt không anh? Ba năm qua, em dường như không biết một chút gì về anh, ngoài vài bức ảnh, những cái status rỗng tuếch trên facebook. Em chợt nhớ một câu anh đã từng nói: “Cát càng nắm chặt chảy càng nhanh. Tình yêu không phải sự sở hữu”. Đúng vậy, em như một con bé ngốc nghếch luôn ngóng trông lo lắng cho những thứ không thuộc về mình.

Anh có hạnh phúc không? Khi quyết định rời xa em và đi theo con đường ấy? Em sợ con người mạnh mẽ trong em lúc này, em sợ cả cái ngày đối diện với anh, anh không còn là anh của ngày xưa, em cũng chẳng phải con bé ngốc nghếch năm nào nữa. Hai người nhìn nhau giữa những cốc cà phê mà chẳng biết phải nói gì, nhìn nhau như nhìn vào quá khứ mà nước mắt lại rơi cho phút giây hiện tại.

Chiều nay. Em lại nhớ anh, ngồi đọc lại những dòng thư mà Xuân Quỳnh gửi Lưu Quang Vũ, em đã bật khóc nức nở như một đứa trẻ anh à.

“Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ.

Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống. Em nhìn mặt em trong gương, em thấy em không xứng đáng với anh.

Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy. Tất cả trong anh là sự bắt đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp. Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh.

Em, em cảm thấy em khô cằn và bất lực. Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng thấy tình yêu của chúng ta mong manh. Em buồn lắm.

Em không thể hình dung là nếu không có anh em sẽ sống như thế nào. Em rất muốn em trẻ đẹp lại cho tuổi tác và hình thức của mình. Có thể anh không cần như thế, nhưng em cần như thế. Vì chắc chắn rằng em trẻ hơn và đẹp hơn, anh sẽ yêu em hơn.

Anh đừng bảo là em nghĩ cho anh những điều tầm thường. Người ta, nhiều khi tưởng mình đã vượt qua những điều tầm thường rồi thế mà đôi khi vẫn quay lại, sự quay lại còn mạnh mẽ hơn lúc bắt đầu.

Ở người đàn bà, đôi khi chỉ cần nhan sắc thôi, nhan sắc là tài năng. Dẫu rằng có nghĩ về phía tinh thần thế nào đi nữa thì người thông minh tài năng cũng cần có nhan sắc, tài năng mới vẹn toàn.

Đôi khi em nghĩ quẩn là “Có khi em phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh”. Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, cắt đi làm sao nổi”.


Có phải đó cũng là những gì mà trái tim em cũng đang khao khát được gào thét lên không hả anh?

Em biết tất cả những gì em có thể làm bây giờ chỉ là viết mà thôi, viết cho anh, viết cho em, cho chúng ta. Em chẳng thể chạy đến mà ôm anh đến ngạt thở như cái hồi còn thơ trẻ nữa rồi, em chẳng thể gục mặt lên ngực anh mà khóc mặc kệ bao ánh mắt hồ nghi, em chẳng thể cuộn tròn trong lòng anh không màng tới gió mùa đông đang rít lên từng đợt, chẳng thể nắm tay anh băng qua mọi con đường.

Anh vẫn đang hạnh phúc chứ? Người em yêu.

  • Nguyễn Huyền
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top