Về chốn yêu thương
2021-03-06 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Và rồi chúng tôi lớn lên, rẽ đi muôn ngả, không còn những ngày cắp nón rách chăn trâu trên đồng, không còn những trưa hè trốn mẹ đi lông nhông ngoài đường, không còn những đêm trăng dẫn nhau đi chơi và bị chó rượt... Đã qua rồi, một thời hồn nhiên, ngây ngô và đáng yêu đến thế!
***
Hôm nay, tôi lại trở về, về thôn quê sau một hành trình rong ruổi đường dài. Đó cũng là khi những chùm bằng lăng trên cao dẫn hè về cùng sắc tím biếc rực rỡ. Tôi xuống tàu, lấy đầy đủ hành lí rồi thơ thẩn bước đi trên con đường dẫn vào ngôi làng nhỏ ngập tràn hoa tím.
Bầu trời tháng năm vẫn ru lòng người bằng màu thiên thanh ấm áp. Phía xa xa là cánh đồng lúa đã vương ánh vàng của nắng, của gió, của đất trời. Và nghe trong không gian tiếng hương cau ngào ngạt theo từng bước chân mà thấy lòng an nhiên đến lạ kì...
Nhìn lũ trẻ con xúm xít chơi đồ hàng trên vỉa hè, tiếng la hét, tranh cãi, tiếng gọi nhau í ới vang vọng cả một khoảng trời mà bạn ơi, tôi nhớ chúng mình quá! Nhớ chúng mình của những năm vô tư thiếu thời, nhớ lũ chăn trâu ngày hai buổi cắp sách đến trường, nhớ cả những mùa khoai, mùa sắn độn cơm mà lòng rạo rực khát khao trở về cái thời yêu thương ấy.
Nhớ những chiều quê sau cơn mưa mùa hạ vội vã, chúng tôi kéo nhau như trẩy hội đi bắt cá. Mưa xong con đường làng ngập cơ man là nước. Lũ trẻ mới lên bảy, lên tám đi giữa đường mà quần phải kéo đến tận đùi. Những chú cá rô bé tí bị chúng nó làm tình làm tội đủ trò mới chịu thả đi. Chúng tôi bắt được con to lắm cũng chỉ vừa vặn bốn ngón tay. Nhưng tay trẻ con mà, có to tướng gì đâu, bắt rồi chúng cho vào xô xách đi. Về đến nhà là đứa nào đứa nấy ướt như chuột. Rồi bên gian bếp nhỏ, chúng tôi nhóm lửa và vụng về nướng những chú cá đầu tiên. Cũng chính nơi ấy, lũ trẻ ngây ngô và hồn nhiên tranh nhau từng miếng cá béo ngậy. Ngọn lửa nơi quê nhà không đơn giản chỉ dành cho chúng tôi nướng cá, nướng ngô khoai mà còn sưởi ấm cả những nguồn thương nhỏ nhặt của tuổi thiếu thời. Nơi miền quê ấy, tôi đã sống hết mình, vui chơi hết mình bên những người bạn cũng đã hết mình vì tôi như thế.
Có những ngày nắng gắt trốn mẹ ra đồng thả diều, chúng tôi vật vã kéo diều chạy bằng đôi chân ngắn cũn. Lúc trời nổi gió thì may ra nó bay lên chứ chúng tôi mà thả thì toàn rơi xuống ruộng thôi. Nhưng vì những khoảnh khắc như thế mà tuổi thơ tôi tràn ngập tiếng cười, niềm vui. Những cánh diều bay lên, cao mãi, xa mãi mang theo ước mơ cùng hoài bão của những đứa trẻ mục đồng chân chất thôn quê. Là những mong ước vươn lên từ trong mảnh đất quê cằn cỗi bạc màu, là mòn mỏi được đến trường cùng trang vở và nắng mới. Và ở đấy, chúng tôi giấu cho riêng mình những rung động nghờ nghệch, chân thành nhất.
Rồi những đêm trăng sáng vằng vặc, cả bọn háo hức quây quần bên nhau kể đủ thứ chuyện lạ lùng, để mặc làn gió nhảy nhót trên mái tóc, để cho ánh trăng tắm mát cả một góc trời, lũ trẻ con vừa trêu nhau chí chóe vừa đập muỗi đanh đách và nằm nghe tiếng dế râm ran khúc nhạc đêm hè. Có ích kỉ không nhưng bạn ơi, đôi khi tôi chỉ muốn khoảnh khắc này là của riêng mình.
Và rồi chúng tôi lớn lên, rẽ đi muôn ngả, không còn những ngày cắp nón rách chăn trâu trên đồng, không còn những trưa hè trốn mẹ đi lông nhông ngoài đường, không còn những đêm trăng dẫn nhau đi chơi và bị chó rượt... Đã qua rồi, một thời hồn nhiên, ngây ngô và đáng yêu đến thế! Những đứa trẻ mục đồng thuở xưa nay đã bắt đầu học cách tranh đua và đấu đá với hiện thực xô bồ của cuộc sống, học cách bơ đi những vụn vặt, nhỏ nhen của người đời. Đôi khi gặp lại nhau chỉ còn là cái gật đầu nhẹ tênh và lâu lắm mới có vài ba cuộc điện thoại hỏi thăm nhau về những trắc trở của cuộc đời rồi tạm biệt và tắt máy. Có chăng chỉ những yêu thương thuở bé luôn thường trực mới sưởi ấm lòng người mỗi khi kí ức trở về cùng những mùa bằng lăng trên cao gọi hè.
Cũng đúng thôi, bởi con người ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng phải trưởng thảnh, dù yêu đến cháy lòng cũng không thể sống mãi trong một vài khoảnh khắc, bởi đường đời dài đến thế mình phải đi để tìm ngày được trở về, là tìm về với kí ức và những câu chuyện xanh ngắt cả một quãng đời.
Và bây giờ, tôi đang trên con đường trở về nơi chốn yêu thương ấy...
“Dưới ánh trăng xa, trái tim tôi rung động
Hãy cùng nhảy múa lên dải ngân hà kia
Chúng ta sẽ không hối tiếc khi hôm nay đã trôi qua
Vì vậy, thời gian đó không thể xé toạc chúng ta
Cho nên khoảnh khắc này có thể là vĩnh cửu”
(Forever young - Black Pink)
© Hoàng Thúy Vân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Tin tôi đi, cuộc sống là những món quà!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?
Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Dòng sông thấu cảm
Nói vậy thôi chứ ai cũng biết chị hai là điểm tựa của chị, là người có thể thấu hiểu có thể thấu cảm mọi điều nơi chị. Dù là đắng hay ngọt dù là mưa hay nắng thì chị hai vẫn bên cạnh bao năm tháng như dòng sông quê nhà cho chị trút vào hết cõi lòng.

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.