Phát thanh xúc cảm của bạn !

Về chốn yêu thương

2021-03-06 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Và rồi chúng tôi lớn lên, rẽ đi muôn ng, không còn những ngày cắp nón rách chăn trâu trên đồng, không còn những trưa hè trốn mẹ đi lông nhông ngoài đường, không còn những đêm trăng dẫn nhau đi chơi và bị chó rượt... Đã qua rồi, một thời hồn nhiên, ngây ngô và đáng yêu đến thế!

***

Hôm nay, tôi lại trở về, về thôn quê sau một hành trình rong ruổi đường dài. Đó cũng là khi những chùm bằng lăng trên cao dẫn hè về cùng sắc tím biếc rực rỡ. Tôi xuống tàu, lấy đầy đủ hành lí rồi thơ thẩn bước đi trên con đường dẫn vào ngôi làng nhỏ ngập tràn hoa tím.

Bầu trời tháng năm vẫn ru lòng người bằng màu thiên thanh ấm áp. Phía xa xa là cánh đồng lúa đã vương ánh vàng của nắng, của gió, của đất trời. Và nghe trong không gian tiếng hương cau ngào ngạt theo từng bước chân mà thấy lòng an nhiên đến lạ kì...

Nhìn lũ trẻ con xúm xít chơi đồ hàng trên vỉa hè, tiếng la hét, tranh cãi, tiếng gọi nhau í ới vang vọng cả một khoảng trời mà bạn ơi, tôi nhớ chúng mình quá! Nhớ chúng mình của những năm vô tư thiếu thời, nhớ lũ chăn trâu ngày hai buổi cắp sách đến trường, nhớ cả những mùa khoai, mùa sắn độn cơm mà lòng rạo rực khát khao trở về cái thời yêu thương ấy.

Nhớ những chiều quê sau cơn mưa mùa hạ vội vã, chúng tôi kéo nhau như trẩy hội đi bắt cá. Mưa xong con đường làng ngập cơ man là nước. Lũ trẻ mới lên bảy, lên tám đi giữa đường mà quần phải kéo đến tận đùi. Những chú cá rô bé tí bị chúng nó làm tình làm tội đủ trò mới chịu thả đi. Chúng tôi bắt được con to lắm cũng chỉ vừa vặn bốn ngón tay. Nhưng tay trẻ con mà, có to tướng gì đâu, bắt rồi chúng cho vào xô xách đi. Về đến nhà là đứa nào đứa nấy ướt như chuột. Rồi bên gian bếp nhỏ, chúng tôi nhóm lửa và vụng về nướng những chú cá đầu tiên. Cũng chính nơi ấy, lũ trẻ ngây ngô và hồn nhiên tranh nhau từng miếng cá béo ngậy. Ngọn lửa nơi quê nhà không đơn giản chỉ dành cho chúng tôi nướng cá, nướng ngô khoai mà còn sưởi ấm cả những nguồn thương nhỏ nhặt của tuổi thiếu thời. Nơi miền quê ấy, tôi đã sống hết mình, vui chơi hết mình bên những người bạn cũng đã hết mình vì tôi như thế.

Có những ngày nắng gắt trốn mẹ ra đồng thả diều, chúng tôi vật vã kéo diều chạy bằng đôi chân ngắn cũn. Lúc trời nổi gió thì may ra nó bay lên chứ chúng tôi mà thả thì toàn rơi xuống ruộng thôi. Nhưng vì những khoảnh khắc như thế mà tuổi thơ tôi tràn ngập tiếng cười, niềm vui. Những cánh diều bay lên, cao mãi, xa mãi mang theo ước mơ cùng hoài bão của những đứa trẻ mục đồng chân chất thôn quê. Là những mong ước vươn lên từ trong mảnh đất quê cằn cỗi bạc màu, là mòn mỏi được đến trường cùng trang vở và nắng mới. Và ở đấy, chúng tôi giấu cho riêng mình những rung động nghờ nghệch, chân thành nhất.

Rồi những đêm trăng sáng vằng vặc, cả bọn háo hức quây quần bên nhau kể đủ thứ chuyện lạ lùng, để mặc làn gió nhảy nhót trên mái tóc, để cho ánh trăng tắm mát cả một góc trời, lũ trẻ con vừa trêu nhau chí chóe vừa đập muỗi đanh đách và nằm nghe tiếng dế râm ran khúc nhạc đêm hè. Có ích kỉ không nhưng bạn ơi, đôi khi tôi chỉ muốn khoảnh khắc này là của riêng mình.

Và rồi chúng tôi lớn lên, rẽ đi muôn ng, không còn những ngày cắp nón rách chăn trâu trên đồng, không còn những trưa hè trốn mẹ đi lông nhông ngoài đường, không còn những đêm trăng dẫn nhau đi chơi và bị chó rượt... Đã qua rồi, một thời hồn nhiên, ngây ngô và đáng yêu đến thế! Những đứa trẻ mục đồng thuở xưa nay đã bắt đầu học cách tranh đua và đấu đá với hiện thực xô bồ của cuộc sống, học cách bơ đi những vụn vặt, nhỏ nhen của người đời. Đôi khi gặp lại nhau chỉ còn là cái gật đầu nhẹ tênh và lâu lắm mới có vài ba cuộc điện thoại hỏi thăm nhau về những trắc trở của cuộc đời rồi tạm biệt và tắt máy. Có chăng chỉ những yêu thương thuở bé luôn thường trực mới sưởi ấm lòng người mỗi khi kí ức trở về cùng những mùa bằng lăng trên cao gọi hè.

Cũng đúng thôi, bởi con người ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng phải trưởng thảnh, dù yêu đến cháy lòng cũng không thể sống mãi trong một vài khoảnh khắc, bởi đường đời dài đến thế mình phải đi để tìm ngày được trở về, là tìm về với kí ức và những câu chuyện xanh ngắt cả một quãng đời.

Và bây giờ, tôi đang trên con đường trở về nơi chốn yêu thương ấy...

Dưới ánh trăng xa, trái tim tôi rung động

Hãy cùng nhảy múa lên dải ngân hà kia

Chúng ta sẽ không hối tiếc khi hôm nay đã trôi qua

Vì vậy, thời gian đó không thể xé toạc chúng ta

Cho nên khoảnh khắc này có thể là vĩnh cửu

(Forever young - Black Pink)

© Hoàng Thúy Vân - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Tin tôi đi, cuộc sống là những món quà!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top