Về chốn yêu thương
2021-03-06 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Và rồi chúng tôi lớn lên, rẽ đi muôn ngả, không còn những ngày cắp nón rách chăn trâu trên đồng, không còn những trưa hè trốn mẹ đi lông nhông ngoài đường, không còn những đêm trăng dẫn nhau đi chơi và bị chó rượt... Đã qua rồi, một thời hồn nhiên, ngây ngô và đáng yêu đến thế!
***
Hôm nay, tôi lại trở về, về thôn quê sau một hành trình rong ruổi đường dài. Đó cũng là khi những chùm bằng lăng trên cao dẫn hè về cùng sắc tím biếc rực rỡ. Tôi xuống tàu, lấy đầy đủ hành lí rồi thơ thẩn bước đi trên con đường dẫn vào ngôi làng nhỏ ngập tràn hoa tím.
Bầu trời tháng năm vẫn ru lòng người bằng màu thiên thanh ấm áp. Phía xa xa là cánh đồng lúa đã vương ánh vàng của nắng, của gió, của đất trời. Và nghe trong không gian tiếng hương cau ngào ngạt theo từng bước chân mà thấy lòng an nhiên đến lạ kì...
Nhìn lũ trẻ con xúm xít chơi đồ hàng trên vỉa hè, tiếng la hét, tranh cãi, tiếng gọi nhau í ới vang vọng cả một khoảng trời mà bạn ơi, tôi nhớ chúng mình quá! Nhớ chúng mình của những năm vô tư thiếu thời, nhớ lũ chăn trâu ngày hai buổi cắp sách đến trường, nhớ cả những mùa khoai, mùa sắn độn cơm mà lòng rạo rực khát khao trở về cái thời yêu thương ấy.
Nhớ những chiều quê sau cơn mưa mùa hạ vội vã, chúng tôi kéo nhau như trẩy hội đi bắt cá. Mưa xong con đường làng ngập cơ man là nước. Lũ trẻ mới lên bảy, lên tám đi giữa đường mà quần phải kéo đến tận đùi. Những chú cá rô bé tí bị chúng nó làm tình làm tội đủ trò mới chịu thả đi. Chúng tôi bắt được con to lắm cũng chỉ vừa vặn bốn ngón tay. Nhưng tay trẻ con mà, có to tướng gì đâu, bắt rồi chúng cho vào xô xách đi. Về đến nhà là đứa nào đứa nấy ướt như chuột. Rồi bên gian bếp nhỏ, chúng tôi nhóm lửa và vụng về nướng những chú cá đầu tiên. Cũng chính nơi ấy, lũ trẻ ngây ngô và hồn nhiên tranh nhau từng miếng cá béo ngậy. Ngọn lửa nơi quê nhà không đơn giản chỉ dành cho chúng tôi nướng cá, nướng ngô khoai mà còn sưởi ấm cả những nguồn thương nhỏ nhặt của tuổi thiếu thời. Nơi miền quê ấy, tôi đã sống hết mình, vui chơi hết mình bên những người bạn cũng đã hết mình vì tôi như thế.
Có những ngày nắng gắt trốn mẹ ra đồng thả diều, chúng tôi vật vã kéo diều chạy bằng đôi chân ngắn cũn. Lúc trời nổi gió thì may ra nó bay lên chứ chúng tôi mà thả thì toàn rơi xuống ruộng thôi. Nhưng vì những khoảnh khắc như thế mà tuổi thơ tôi tràn ngập tiếng cười, niềm vui. Những cánh diều bay lên, cao mãi, xa mãi mang theo ước mơ cùng hoài bão của những đứa trẻ mục đồng chân chất thôn quê. Là những mong ước vươn lên từ trong mảnh đất quê cằn cỗi bạc màu, là mòn mỏi được đến trường cùng trang vở và nắng mới. Và ở đấy, chúng tôi giấu cho riêng mình những rung động nghờ nghệch, chân thành nhất.
Rồi những đêm trăng sáng vằng vặc, cả bọn háo hức quây quần bên nhau kể đủ thứ chuyện lạ lùng, để mặc làn gió nhảy nhót trên mái tóc, để cho ánh trăng tắm mát cả một góc trời, lũ trẻ con vừa trêu nhau chí chóe vừa đập muỗi đanh đách và nằm nghe tiếng dế râm ran khúc nhạc đêm hè. Có ích kỉ không nhưng bạn ơi, đôi khi tôi chỉ muốn khoảnh khắc này là của riêng mình.
Và rồi chúng tôi lớn lên, rẽ đi muôn ngả, không còn những ngày cắp nón rách chăn trâu trên đồng, không còn những trưa hè trốn mẹ đi lông nhông ngoài đường, không còn những đêm trăng dẫn nhau đi chơi và bị chó rượt... Đã qua rồi, một thời hồn nhiên, ngây ngô và đáng yêu đến thế! Những đứa trẻ mục đồng thuở xưa nay đã bắt đầu học cách tranh đua và đấu đá với hiện thực xô bồ của cuộc sống, học cách bơ đi những vụn vặt, nhỏ nhen của người đời. Đôi khi gặp lại nhau chỉ còn là cái gật đầu nhẹ tênh và lâu lắm mới có vài ba cuộc điện thoại hỏi thăm nhau về những trắc trở của cuộc đời rồi tạm biệt và tắt máy. Có chăng chỉ những yêu thương thuở bé luôn thường trực mới sưởi ấm lòng người mỗi khi kí ức trở về cùng những mùa bằng lăng trên cao gọi hè.
Cũng đúng thôi, bởi con người ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng phải trưởng thảnh, dù yêu đến cháy lòng cũng không thể sống mãi trong một vài khoảnh khắc, bởi đường đời dài đến thế mình phải đi để tìm ngày được trở về, là tìm về với kí ức và những câu chuyện xanh ngắt cả một quãng đời.
Và bây giờ, tôi đang trên con đường trở về nơi chốn yêu thương ấy...
“Dưới ánh trăng xa, trái tim tôi rung động
Hãy cùng nhảy múa lên dải ngân hà kia
Chúng ta sẽ không hối tiếc khi hôm nay đã trôi qua
Vì vậy, thời gian đó không thể xé toạc chúng ta
Cho nên khoảnh khắc này có thể là vĩnh cửu”
(Forever young - Black Pink)
© Hoàng Thúy Vân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Tin tôi đi, cuộc sống là những món quà!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu